Vừa mới đặt chân đến cửa thang máy lầutư , liền thấy lão Trương đi về hướng này ,cả người mồ hôi đầm đìa , thấy tôimới thở nhẹ một hơi.
“Lão Mao, vẫn tốt chứ? Có bị gì không .”Lão thở hồng hộc nói.
“Không có gì.” Tôi cũng thả lỏng ,xoay người quay về lầu năm.
Lão lướt qua người tôi đi lên íatrước, cước bộ rất nhanh , giống như có ai đang đuổi theo lão vậy .
“Xem đi, không gì đáng sợ cả .” Tôinhẹ giọng nói
“Ờ ừ……” Lão lắp bắp trả lời tôi.
Tôi chỉ cười cười, át hiện nơi nàycó chút âm u. Nhìn kỹ mới át hiện đèn pin trong tay lão Trương đã không cònát sáng , chỉ có đèn trong tay tôi còn pin.
“Hư rồi sao? Hay hết pin?” Tôi hỏi.
“Hư rồi , vừa rồi đi đến lầu một, khắpnới đều tối thui, vì có chút sợ hãi nên cũng không để ý .” Lão chậm chạm trảlời .
Tôi “Nga” một tiếng, lão đi rất nhanhtrong chốc lát đã trở về òng trực ban.
Thoáng sửa sang lại một chút, tôi đoánbây giờ cũng khoảng hai giờ sáng, liền đi ngủ .
“Ba” một tiếng đèn tắt , căn òng bịbao trùm trong bóng tối . Bệnh viện vẫn yên tĩnh như trước.
“Tôi nói này lão Mao, ông thật khôngcẩn thận , thang máy cũng không đóng, tôi mới vừa đi đến lầu ba, chợt nghe dướilầu đinh một tiếng làm tôi sợ muốn chết ……” Lão Trương nằm trên giường thì thầm.
Tôi xoay người, trong lòng bỗng nhiêncó chút kỳ quái.
Thang máy không đóng ? Không đúng, tôinhớ rõ ràng đã khóa rồi mà , lão Trương sao lại nghe được tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ma-quai-o-benh-vien-dong-hoa/1338915/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.