Những đứa trẻ ngay từ khi sinh ra đều được gán cho mình cái mác là "thiên thần" với đôi cánh trắng. Quả thật, những đứa bé con nhìn trông thật sự là rất đáng yêu, người gặp là người liền muốn bế, người gặp là người liền muốn cưng nựng. Đứa bé chính là như thế, vô tư, ngây ngô, giống như những viên kẹo đường, rất ngọt ngào. Đó là người lớn nghĩ như vậy. Tâm lý của người lớn thật là khác xa với trẻ nhỏ.
Thực ra, những đứa bé này vốn dĩ là rất phức tạp, đa số là như vậy. Cho nên, đừng chỉ nhìn về vẻ bề ngoài đáng yêu mà chúng tự tạo dựng nên cho mình. Nói đơn giản là thế này, chúng thấy thích thì chơi, không thích liền cào, liền cấu, liền làm đôi mắt long lanh ngập nước cho người ta nhìn, thật là vô cùng bất lực! Nhưng mà biết làm sao, những đứa trẻ "đáng yêu" như vậy...
Có câu chuyện như thế này. Ở một nhà trẻ nọ có ba đứa bé chơi với nhau rất thân thiết, như anh em trong một nhà, lại trầm mặc ít nói, điềm đạm đáng yêu, rất ra dáng những người trưởng thành. Ai biết đâu, rõ ràng là chơi với nhau thân thiết như vậy, vậy mà bỗng nhiên vào một ngày nào đó, đứa bé này lại vô cùng ngang nhiên cắn đứa bé kia một cái...