- Hai người nói chuyện gì mà vui quá vậy?
Giọng nam trầm ấm vang lên, cắt ngang câu chuyện đang hết sức sôi nổi của đôi bạn trẻ. An Nhiên lẫn Thiên Phúc đều bị giật mình, ngơ ngác nhìn sang hai bóng người đang tiến đến gần.
An Nhiên than thầm trong bụng, lúc này nhìn thấy tổng giám đốc, cô mới nhớ ra chuyện mình đã đi trễ. Cô gắng gượng nặn ra một nụ cười méo xệch, nhỏ giọng nói:
- Dạ chào sếp! Sếp với Vân Anh buổi sáng vui vẻ! Em... tại vì lúc nãy...
- Vân Anh! Em cũng quá đáng lắm nha, bình thường mắng anh không đủ hay sao mà còn viết lên trên giấy nữa vậy? - Thiên Phúc chen vào, không để cô bạn cũ kịp nói hết câu.
Vân Anh "hừ" một cái, quay mặt đi không thèm nhìn đến cậu ta. Vĩnh Quân vốn dĩ chẳng hề quan tâm hai cô cậu này giận dỗi thế nào, hắn chỉ kiên định nhìn thư kí nhỏ:
- Lúc nãy làm sao? Em có biết đã trễ nửa tiếng rồi không? Hôm nay lại còn có cả đối tượng để nói chuyện phiếm nữa sao?
Hắn nói xong, liếc mắt nhìn sang Thiên Phúc một cái. Người kia không phải kẻ ngốc, lăn lộn trong trốn tình trường nhiều năm, ánh mắt ghen tuông này cậu sớm đã không còn xa lạ. Cả người như vừa có gió lạnh thổi qua, Thiên Phúc biết điều lên tiếng giải thích:
- Anh đừng có trách Nhiên, lúc nãy cổ nhìn thấy em ngồi ở bàn làm việc của Vân Anh, sợ em lén đọc tài liệu nên mới lên tiếng nhắc nhở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-lang-man-cua-an-nhien/2574802/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.