- - Á…
Chồng tôi đang trong cơn sung sướng, bị tôi đẩy bất ngờ, giật mình hỏi ngược lại:
- - Chuyện gì vậy?
- -Có.. Có ma… Ngoài.. Ngoài cửa sổ..
Theo quán tính chồng tôi lập tức nhìn ra cửa sổ, nhưng chẳng có gì cả, ngoài kia vẫn im lìm như chưa từng xuất hiện cơn gió lạ, những vệt máu trên cửa kính cũng chẳng còn.
- -Có gì đâu, em hoa mắt rồi.
- -Không.. Tôi không hoa mắt, rõ ràng có một người đang nhìn tôi.
Để chắc chắn, chồng tôi ngồi dậy đi đến cửa sổ, còn mở toang cửa ra nhìn thật kỹ.
- -Không có.. Em lại đây nhìn xem.
Tôi mím môi đi đến, nép sau lưng anh, nhìn xung quanh, quả là không có gì! Haizz!!
- -Rõ ràng lúc nãy tôi thấy thật mà.
Chồng tôi đóng cửa sổ lại, kéo luôn bức rèm cửa cẩn thận rồi nhẹ nhàng nói:
- - Không sao đâu.. Có tôi ở đây rồi. Đừng sợ.
Nghe câu nói đó, lòng tôi cảm giác thật ấm áp, như bản thân đang dưới trời tuyết lại được ai đó quàng cho chiếc khăn len ấm. Giá như lúc nào anh ta cũng ôn hòa như vậy nhỉ?
Đột nhiên, anh ôm tôi vào lòng, anh không nói gì cả, tôi nghe nhịp tim anh đang đập, tôi cảm nhận được hơi ấm từ người anh tỏa ra. Tôi cũng im lặng, im lặng tận hưởng những ngày tháng yên bình trước khi cơn cuồng phong đang dần kéo đến.
___
Bà nhỏ về nhà thì người lại khỏe ra, ăn được một chén cơm, ngày ăn ba cử, đến ngày thứ ba thì da dẻ hồng hào như lúc chưa bệnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-lam-dau/192281/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.