Tôi hoảng sợ đến độ run rẩy, cây nến trên tay cũng theo đó mà lắc lư trong đêm tối, đầu lưỡi cứng ngắc không tày nào hoạt động được.
Cái hồn ma ấy tiến sát đến gần tôi hơn, lúc này tôi mới nhìn rõ phần miệng đã bị khâu lại bằng những mũi kim nham nhở. Nhưng trong khóe mắt kia chợt chảy ra một dòng nước mắt, ánh mắt cũng không còn đáng sợ như lúc đầu mà trong đáy mắt phảng phất những đau khổ không diễn tả thành lời được.
Tôi hít một hơi thật sâu giữa thời tiết của 12 giờ đêm mà hỏi:
- -Bà là ai?
Hồn ma ấy lắc đầu, càng lắc tôi càng sợ cái đầu sẽ bị rơi xuống mất. Lúc này tôi mới nhìn xuống dưới thì trời ơi, bà ấy chỉ có nửa thân người phía trên, từ đầu cho đến bụng, không có đôi chân như bình thường, phần bụng máu me lởm chởm, ruột gan lòi ra ngoài vô cùng đáng sợ.
Tôi bất giác lùi về sau mấy bước, càng lùi bà ấy càng di chuyển theo, còn đưa tay ra định chạm vào tôi nữa, tôi sợ hãi, run rẩy mà làm rơi cây nến xuống đất, hét lên:
- -Không..
Chồng tôi nghe tiếng hét thì nhào ra ôm lấy tôi, gọi tên:
- -Nhi.. Có sao không em?
Tôi bám vào người anh, cả người vẫn còn run lên vì những hình ảnh quá ư là khủng khiếp đó. Anh một tay dìu tôi, một tay cúi xuống nhặt, ngọn nến lên, kì thực ngọn nến vẫn chưa tắt vẫn ánh sáng lập lòe loe loét giữa màn đêm yên tĩnh, có lẽ anh cũng đã thấy những gì tôi đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-lam-dau/1405219/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.