Ghi Chép Những Chuyện Bí Ẩn Bệnh Viện Đồng Hoa ( 2 )
Vừa tới cửa tầng bốn, tôi liền thấy lão Trương đang đi lên, mồ hôi mô kê đầm đìa, thấy tôi, hắn mới thở hắt ra.
"Lão Mao, xem ra vẫn ổn, không sao." Hắn thở hồng hộc.
"Vậy thì tốt." Tôi cũng yên tâm, xoay người, chúng tôi quay lại tầng năm.
Hắn lướt qua tôi, đi phía trước tôi, rảo nhanh bước chân như có thứ gì đó đang đuổi theo hắn.
"Nhìn xem, không có gì đáng sợ cả." Tôi bổ sung một câu.
"Đúng vậy..." Hắn lắp bắp trả lời tôi.
Tôi cười, song lại phát hiện không gian xung quanh hơi âm u hơn thường lệ. Nhìn kỹ, mới phát hiện đèn pin trong tay lão Trương đã sớm tắt, chỉ có đèn trong tay tôi còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Sao vậy? Hết pin?" Tôi hỏi.
"Không sao, vừa rồi xuống tầng một, khắp nơi đều tối om, cũng không đáng sợ lắm, dù sao thì lúc nào chả vậy." Hắn chậm rì rì trả lời tôi.
Tôi "Ừ" một tiếng. Do hắn đi vội vàng, mà chẳng mấy chốc chúng tôi đã trở lại phòng trực ban.
Sửa sang lại một chút, tính toán thời gian đã khoảng hai rưỡi sáng, tôi liền lên giường ngủ sớm.
Đèn tắt. Lại là bóng tối. Bệnh viện chìm vào tĩnh lặng.
"Tôi nói này lão Mao, cậu quá bất cẩn, thang máy cũng không khóa. Vừa rồi tôi lên tầng ba, liền nghe thấy dưới tầng 'đinh' một tiếng, giật cả mình..." Lão Trương thì thầm.
Tôi trở mình, giật mình một cái.
Không khóa thang máy? Không đúng, rõ ràng tôi đã khóa rồi, tại sao lão Trương lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-la-o-benh-vien-hiep-te-dong-hoa-trung/225811/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.