Giờ thứ mười bốn – hành lang tầng ba
"Anh không nên nói dối tôi, Lộ Hà." Ý cười Tôn Chính càng đậm, "Tôi đã sắp mềm lòng rồi."
Lộ Hà không ngừng nhìn qua lại giữa khuôn mặt Tôn Chính, và khuôn mặt thứ đang nằm trên lưng mình.
Hai khuôn mặt giống nhau như đúc, anh không tìm được bất luận điểm nào khác biệt.
Nhưng anh không cảm nhận được bất luận hơi thở nào. "Tôn Chính" trên lưng không thở.
"Tôi cũng không nghĩ rằng chuyện sẽ như vậy," Tôn Chính chậm rãi tới gần Lộ Hà, hắn vươn tay, chạm vào đầu bản thân đang ghé trên vai Lộ Hà.
Nhẹ nhàng dùng sức.
Lộ Hà quay đầu đi, không dám nhìn cảnh tượng máu me kia.
Trọng lượng trên vai lập tức biến mất, nhưng không có máu tươi bắn lên người anh.
Người kia vỗ vỗ vai anh, ý bảo anh mở mắt ra: "Anh lại nhìn phía sau anh đi."
Lộ Hà đỡ tường, cầm đèn pin chiếu về phía sau. Anh hơi lảo đảo, cảm thấy bản thân mình sắp không đứng vững nổi.
Những thứ máu chảy đầm đìa kia đang quỳ rạp trên mặt đất, đồng loạt nâng mặt, nhất trí động tác mà nhìn anh.
Đều là mặt Tôn Chính, đều là mắt Tôn Chính.
"Rất quen thuộc phải không? Có thích không?"
Lộ Hà lập tức ngã ngồi trên mặt đất.
Không thể... không thể nào...
Tôn Chính cũng ngồi xổm xuống, ghé sát vào anh: "Anh vẫn ổn chứ? Tôi đỡ anh dậy."
Nói xong, hắn liền duỗi tay ra đỡ Lộ Hà. Lộ Hà lập tức phất tay ngăn, ngẩng đầu nhìn Tôn Chính, trong mắt có thê lương không nói nên lời.
Tôn Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-la-o-benh-vien-hiep-te-dong-hoa-trung/1069103/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.