Băng cassette của bác sĩ Nghiêm (4)-Hiến tế
Bộp!
Máy cassette rốt cuộc rơi khỏi tay Tôn Chính xuống đất.
Băng cassette vang lên tiếng rè rè, như bị nghẹn.
Tôn Chính nghiêng ngả lảo đảo mà đứng dậy, ánh sáng đèn pin theo thân thể và tay lay động, chiếu lung tun trên mặt đất.
Trong đầu ong ong nhưng suy nghĩ rối loạn, mọi người và âm thanh trong bệnh viện đều đang kêu gào, va chạm đầu hắn, muốn lao ra, trào ra.
Thật giống như một quả bom đã được cài sẵn trong não hắn, lúc nào cũng cận kề phát nổ, xung lực to lớn như vậy.
Người.
Là người.
Rốt cuộc hắn cũng rút ra được chút sức lực để nâng đèn pin trong tay lên.
Một vật hình tròn.
Hắn hạ mí mắt, thân thể lại xuất phát từ bản năng mà run rẩy.
Một cái đầu người!
Hắn lập tức ném đèn pin xuống, dùng tay che hai mắt lại.
Lại không thể ngăn cản thứ hắn nhìn thấy trong nháy mắt không ngừng xoay chuyển trong đầu.
Đầu, một cái đầu khô quắt đến mức xương cũng không còn hình còn dạng, chỉ còn một tầng da mỏng, có lẽ không được tính là da, làn da khô nứt, đen xì bọc lấy cái đầu tròn tròn kia, hai lỗ đựng con người đã nhắm chặt, nhưng lại hướng về phía mình 'nhìn'.
Phảng phất có thể mở ra bất cứ lúc nào, phảng phất như nó vẫn luôn nhìn chăm chú cánh cửa từ trong màn đêm, chăm chú nhìn vào mình.
Một cái đầu đã bị hút khô mọi thứ, đen như đất mọc cỏ dại, như đất rạn khô sau hạn hán, mỗi một cái khe trên khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-la-o-benh-vien-hiep-te-dong-hoa-trung/1069100/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.