Băng cassette của bác sĩ Nghiêm (2)-Lưu Tần
"Nhưng đi nơi đó lúc này có sao không?" Giọng Nghiêm Ương vẫn có chút uể oải, "Chị Quần Phương đã mất tích hai tháng, cảm giác thật không chân thật..."
Tiếng Nghiêm Ương rất gần, có thể nghe được, hắn vẫn là người cầm máy cassette.
Lộ Hiểu Vân tựa hồ không để ý tới lời lầm bầm lầu bầu của hắn, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của anh ấy trong máy cassette càng lúc càng xa.
Nghiêm Ương chạy bước nhỏ đuổi theo: "Chẳng lẽ anh không thấy sợ sao? Một người sống sờ sờ đột nhiên biến mất như vậy, sức mạnh của thứ gọi là huyệt thực sự đáng sợ như vậy sao? Đây quả thực là sự châm chọc với sinh mệnh những bác sĩ liều mạng làm việc ngày qua ngày ở bệnh viện..."
Lộ Hiểu Vân không dừng chân: "Không thấy."
"Rồi, rồi, đương nhiên anh không thấy, anh lại chẳng phải người thường," Trong nháy mắt, tiếng trong băng cassette trở nên mơ hồ, có lẽ là tay Nghiêm Ương rung một cái, "Anh biết huyệt ở đâu, cửa vào ở đâu, cửa ra ở đâu, cho nên muộn thế này mới dám tới phòng xét nghiệm tìm bồn Điếu Lan..."
Tôn Chính và Lộ Hà nhìn nhau, xem ra quan hệ cộng sự này cũng không vững chắc tới vậy.
Thế nhưng, đây cũng là lẽ đương nhiên, Lộ Hiểu Vân là người thích độc lai độc vãng... Tôn Chính nghĩ thầm.
Thế nhưng, đây cũng là lẽ đương nhiên, Nghiêm Ương là người cái gì cũng không hiểu... Lộ Hà nghĩ thầm.
Tiếng bước chân của Lộ Hiểu Vân rốt cuộc dừng lại, nghe tiếng anh ấy vọng lại từ cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-la-o-benh-vien-hiep-te-dong-hoa-trung/1069090/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.