Giờ thứ mười – phòng xét nghiệm tầng hai
"Cũng thích một người, thật ra Lưu Quần Phương rất sợ hãi," Lộ Hà nói, đôi mắt nhìn Tôn Chính hơi tỏa sáng, "Tôi càng sợ hãi hơn cô ấy, Tôn Chính."
Lộ Hà cảm thấy người mình đang dựa vào dừng chân lại.
Đôi mắt hắn rũ xuống, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra, bả vai giật giật, rồi tiếp tục cất bước.
Lộ Hà ngẩng đầu nhìn trần nhà tối thui, thở dài.
"Không sao, chúng ta ra ngoài trước rồi lại nói." Lúc đi qua lối rẽ cầu thang, Lộ Hà bổ sung một câu như vậy.
Anh cũng không biết mình nói lời này cho Tôn Chính nghe, hay nói để tự an ủi bản thân. Cứ như vậy, hai người đều im lặng, dọc theo cầu thang mà đi theo ánh sáng đèn pin mờ mờ. Tầng hai đã gần trước mắt, vòng sáng của đèn pin đã chạm tới sàn nhà lạnh lẽo, chiếu ra tro bụi trôi nổi trong không khí.
Tâm tình Lộ Hà vẫn không bình tĩnh lại được. Anh cho rằng mình sẽ thở dài một hơi như trút được gánh nặng, lại phát hiện gánh nặng này đã chui vào óc mình tự khi nào, hoàn toàn đảo loạn năng lực suy nghĩ của anh.
Anh nhìn sườn mặt Tôn Chính, rồi lại cảm thấy không có bất luận hình ảnh chân thực nào có thể thông qua đôi mắt mà truyền tới đại não anh.
Hắn đang nghĩ cái gì? Có lẽ hắn căn bản không hiểu?
Nếu không vì sự kiện lần này, bọn họ vốn dĩ là người của hai thế giới. Hắn là một sinh viên tài giỏi danh giá, lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-la-o-benh-vien-hiep-te-dong-hoa-trung/1069085/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.