Chuyện ma quái ở bệnh viện Đồng Hoa 1999-2002 (11)
Hôm sau, tôi không chịu nổi lời cầu xin của mấy cô y tá, đành phải đi xem đứa nhỏ kia. Đứa nhỏ kia thấy tôi tới, vênh mặt, lăn lộn khắp giường, ôm bụng kêu đau, chỉ vào tôi gào to: lang băm, lang băm! Hừ, tố chất không cao, nhưng trình độ văn hóa max điểm đó, nó có biết lang băm có nghĩa gì không? Mẹ nó vừa sốt ruột vừa lo lắng, chốc chốc lại xoa bụng cho nó, chốc chốc lại hỏi nó muốn ăn gì.
Đứa nhỏ như vậy, chính là bị chiều hư.
Tôi vung bút lên, chuẩn thêm hai ngày truyền nước. Đứa bé kia lập tức khóc toáng lên, đáng tiếc, kỹ thuật diễn quá kém, không nặn ra được giọt nước mắt nào, vậy mà mẹ nó vừa thấy đã vội vội vàng vàng chạy xuống lầu mua chuối cho nó.
Trước khi đi, tôi nhìn thoáng qua đế giày nó, quả nhiên hơi giống dấu giày trên cửa sổ.
Muốn lừa tôi? Tôi thấm thía kéo tay đứa nhỏ: "Bác sĩ Nghiêm kể cho cháu chuyện xưa nhé? Cháu muốn nghe chuyện lưng tựa lưng hay chuyện cô gái đi tìm bạn vào buổi tối ở căn phòng này?"
Bả vai Cao Nhạc Thiên co rúm lại, trừng mắt nhìn tôi, không dám nói câu nào.
Tôi vỗ vỗ tay, thập phần đắc ý mà quay lưng đi.
Vừa tới tầng dưới nhà chính, liền nghe thấy một tiếng bộp. Đứa nhỏ kia ném chuối mẹ nó phải chạy thật xa mới mua được đi. Tôi nhìn quả chuối nhỏ rơi nát bét giữa hoa viên, vừa đau lòng vừa tức giận. Kết quả vừa quay về đã phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-la-o-benh-vien-hiep-te-dong-hoa-trung/1069076/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.