Chương trước
Chương sau
“Kì thực trước đây khi còn bé, anh đã từng thích một nữ hài tử.” Duẫn Hạo nhìn Tại Trung nằm trên giường bệnh vẫn như cũ không có dấu hiệu tỉnh lại, lầm bầm nói. “Cô ấy bị một đám con trai vây quanh trêu chọc, anh giúp cô ấy, đám người kia vừa thấy anh liền bỏ chạy, rất lợi hại đúng không?” Nói những lời này hắn còn không biết xấu hổ cười cười,nhưng chân mày lại lập tức nhíu lại. “Cô ấy vừa đi vừa khóc, cô ấy nói sợ bọn họ về sau lại đến trêu chọc. Anh nói cô ấy không cần phải sợ, chỉ cần nói ra tên của anh, không ai dám tìm đến cô ấy gây sự. Đúng rồi, cô ấy còn nói cho anh biết tên, nghe rất êm tai, anh đến bây giờ vẫn còn nhớ. Tên là….”
“Ngọc Tuyết.”
(Editor: Zai gì mà tên còn kêu hơn con gái =.= Beta: lúc đó ngta là con gái mà __’_ Editor: thực ra lúc đó người ta vẫn là zai mà, bạn Hạo nhận lầm đó)
Người vừa tiếp lời của hắn chính là Tại Trung vừa mới tỉnh lại, y nhẹ cười, ánh mắt trong suốt nhìn hắn.
Tuy tóc vẫn là màu bạc, môi vẫn còn tái nhợt, thế nhưng Tại Trung đã tỉnh lại, còn nói ra điều hắn muốn nói.
“Tại Trung?” Sự việc quá mức đột ngột, Duẫn Hạo cũng không quan tâm Tại Trung tại sao lại tỉnh lại, mừng rỡ gọi tên thân ái.
“Y nói, bởi dung mạo như ngọc bích, da trắng như tuyết, cho nên gọi là Ngọc Tuyết. Anh thực tế lại không biết, đó là vì y nhất thời nghịch ngợm mới biến thành bộ dáng tiểu hài tử. Anh cũng không biết, khi đó y đã không cần cái tên này. Y đã có tên mới, là Tại Trung.” Trong mắt nổi lên lệ quang, Tại Trung như cũ cố chấp cười, bộ dáng khuynh tẫn thiên hạ.
Trong một thời gian dài như vậy, y đã quên đi mất định mệnh của mình.
Thời điểm Xương Mân mang cơm canh tới, chính là được chứng kiến một phen cảnh tượng như vậy.
Đóng cửa thối lui, Xương Mân cảm thấy mình hiện tại không nên phá vỡ không gian riêng của bọn họ.
“Khi đó mắt anh cũng thật kém, em rõ ràng là một nam hài tử.”
“Đám người đó đều nói em là con gái, anh cũng không quá để ý. Em cũng thật nghịch ngợm, rõ ràng đã là lão nhân mấy trăm tuổi, lại biến thành trẻ con đi đùa giỡn người khác.”
“Ai, đáng lẽ em không nên nói cho anh biết tên, bị anh niệm nhiều năm như vậy.”
“Có lẽ bởi vì anh niệm thật lâu, ông trời cũng phải cảm động, mang em đến bên anh.”
Nói xong, Duẫn Hạo đã lệ rơi đầy mặt. Tại Trung tựa vào trong lòng hắn, tuy rằng gầy yếu vô lực, nhưng lại vô cùng chân thật ấm áp.
Y không rời bỏ hắn mà đi.

“Trịnh Duẫn Hạo, tìm tôi có việc gì?” Trong văn phòng, sư trưởng hướng về Duẫn Hạo đang đứng thẳng tắp một bên nói.
“Hy vọng sư trưởng có thể thành toàn cho ý nguyện của tôi, điều tôi trở lại ngũ đoàn.”
Sư trưởng đập cái bàn, cười lạnh nói. “Cậu coi quân đội là cái gì, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”
“Tôi cảm thấy nơi này không thích hợp với tôi, hơn nữa tôi cũng chưa lập được công lao gì. Mong sư trưởng cho tôi trở lại ngũ đoàn, vì quân đội phục vụ” Hắn không muốn ở lại Trùng Khánh, ở nơi này hắn suýt nữa đã mất đi Tại Trung.
“Cậu muốn trở lại ngũ đoàn tiếp tục làm sĩ quan phụ tá sao?” Nâng mắt nhìn chàng trai tuổi trẻ không sợ chết này, sư trưởng thắc mắc.
Duẫn Hạo gật đầu thật mạnh. “Chỉ cần cho tôi trở lại ngũ đoàn, sư trưởng bảo tôi làm gì cũng được.”
“Trở về cũng không phải không được, cậu làm tốt chuyện này, tôi sẽ để cậu về ngũ đoàn.”
Trịnh Duẫn Hạo nghiêm mặt nói. “Chỉ cần có thể cho tôi trở về ngũ đoàn, tôi nhất định làm được.”
“Tốt lắm, Tôn phó quan, dẫn cậu ta tới Bạch công quán.”

Bạch công quán ở Trùng Khánh, trước kia vốn là khu biệt thự nghĩ dưỡng, hiện tại lại trở thành nhà giam của quân đội, giam giữ các tội phạm chính trị cao cấp.
Duẫn Hạo nhìn hàng rào điện được rào quanh bốn phía biệt thự, còn được xây thêm chòi canh, cửa lớn khóa chặt, trong lòng bất an. Hắn siết chặt nắm tay, đi theo Tôn phó quan bước vào một cánh cửa nhỏ.
Mười gian nhà ở lầu một đã trở thành nhà tù. Trên vách tường nhà tù có viết vài chữ, Duẫn Hạo mi gian nhíu chặt, từ xa đã truyền tới tiếng người hét lên vì bị tra tấn.
“Trịnh khoa trưởng, sư trưởng phân phó tôi đưa cậu tới nơi này, cậu cố gắng thuyết phục tên Cộng sản kia khai ra, tôi ở ngoài đợi.”
Tới trước phòng tra tấn, Tôn phó quan dừng lại hướng Duẫn Hạo lễ phép nói vài câu, sau đó xoay người rời đi.
“Bọn mày đừng có mơ mộng hão huyền, tao một chữ cũng sẽ không nói ra.” Một nam nhân gần bốn mươi tuổi bị trói chặt trên ghế, trên quần áo cũ nát bê bết máu, ngữ khí kiên định.
Duẫn Hạo xua tay ý bảo binh lính đang tra khảo ra ngoài, người nọ liếc hắn một cái,đoán không ra hắn sao lại đến đây, cũng không dám đắc tội với cấp trên. Chỉ xì một tiếng khinh thường, bước ra ngoài liền đóng cửa lại.
Duẫn Hạo giúp người đàn ông kia cởi bỏ dây thừng, chính mình xoay người ngồi vào bàn bên kia.
“Tra tấn bất thành, chuyển sang dụ dỗ, thì ra đám súc sinh các người cũng có đầu óc.” Ông ta cũng không để ý tới ý tốt của Duẫn Hạo, từ sau khi bị đưa vào đây, ông đã xác định sẽ khó sống mà đi ra ngoài.
Duẫn Hạo lấy tay chống cằm, cười nhẹ nói. “Ông cái gì cũng không cần nói, chỉ cần giúp tôi một chuyện.”
Nghĩ đến hắn dùng khổ nhục kế, người đàn ông nhắm mắt, không thèm để ý tới hắn.
“Đều là người Trung Quốc, tôi cũng không muốn làm hại ông. Chỉ cần ông cùng tôi diễn một vở kịch, tôi cũng không dám chắc có thể giúp ông sống được bao lâu, nhưng chí ít bí mật của ông cũng sẽ được giấu kín, thế nào?” Duẫn Hạo tiến lên thì thầm vào tai, người đàn ông kia quả nhiên mở mắt, khó hiểu nhìn hắn. “Dù sao, ông cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần sẽ phải hy sinh mà”
“Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?” Người đàn ông nhìn vị sĩ quan trẻ tuổi mặc quân phục trước mắt này, phát hiện đây là người duy nhất từ khi vào đây ông không thể nhìn thấu suy nghĩ.
“Đem những lời ông muốn mắng chửi chúng tôi nói ra thật to. Sau đó ông liền cầm cái này, đánh tôi một cái.”
Hắn đặt vào trong tay người đàn ông một khẩu súng lục đen bóng.
“Chúng mày là một lũ súc sinh, thân là người Trung Quốc lại đi làm tay sai cho lũ quỷ Nhật Bản! Lũ mặt người dạ thú, không đi đánh lũ quỷ Nhật Bản lại ở nơi này giết hại đồng bào!”
Duẫn Hạo từ từ nhắm hai mắt, bên tai run run nghe những lời chất vấn. Đúng vậy, giết hại đồng bào, chính mình cũng là một kẻ trong số đó.
Người đàn ông mắng một hồi, phát hiện Duẫn Hạo một chút phản ứng cũng không, tự cười giễu, cầm súng trong tay, chậm rãi giơ lên huyệt thái dương. “Tuy rằng không biết cậu suy nghĩ cái gì, tôi thấy cậu với đám người kia không giống nhau. Cám ơn cậu, tôi đi trước, Đảng Cộng sản Trung Quốc vạn tuế!” (T/N: Ầy, cái câu này viết vào thời điểm này cứ thấy gượng gượng ==)
“Oành” một tiếng súng vang lên, người đàn ông ngã xuống mặt đất, máu từ đầu bắn ra, phun tung tóe lên mặt đất.
Duẫn Hạo vươn tay, cầm lấy súng trong tay người đàn ông, nhìn máu bắn tung tóe khắp nơi, bên miệng lộ ra nụ cười sầu thảm.

Dân quốc năm thứ ba mươi, ngày mười bảy tháng năm, sĩ quan Trịnh Duẫn Hạo tra khảo Cộng sản thất bại, bị phạm nhân mắng thẹn quá hóa giận, đã ra tay sát hại phạm nhân, bị xử phạt theo quân pháp.
Quân đội niệm tình hắn tuổi còn trẻ, dễ bị xúc động, quyết định cách chức khoa trưởng, điều hắn trở lại ngũ đoàn, lập công chuộc tội.
Ngày năm tháng sáu, hầm trú ẩn cuối cùng tại Trùng Khánh cũng sụp đổ, mọi người đều cố gắng chạy trốn, tạo nên cảnh loạn lạc, kết quả chết hơn một nghìn người.
Trịnh Duẫn Hạo khi đó phụ trách đi mua quân dụng vật tư cho ngũ đoàn cũng không rõ tung tích.
Sau khi điều tra, xác định hắn đã chết, thi thể cũng không tìm thấy, đành buông tha tìm kiếm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.