Trải qua hai ngày với cảm giác chưng hửng, Kiều Dĩ Sa vực lại tinh thần, chú tâm giúp Hồng Văn Sói chuẩn bị đối phó với công cuộc thi đại học vĩ đại.
Đương nhiên cô vẫn không ngừng liên lạc với bên Lỗ Lai, chủ yếu là vì muốn dứt cũng không dứt được——Vua-sói-sắp-leo-lên-ngai-dzàng nào đó cứ cách dăm ba hôm lại tìm cô cà kê dê ngỗng. Phần lớn là ve vãn trên điện thoại, đôi khi tranh thủ lúc Lỗ Lai và tế ti không chú ý, lén lút chạy tới Bly—— chẳng hạn như hiện giờ.
Kiều Dĩ Sa ngồi thu mình trong lô ghế nhìn Lôi Lợi.
"Vết thương của cậu lành rồi?"
Lôi Lợi vạch luôn áo, da thịt mịn màng trơn láng, vừa trắng vừa mỏng, cơ bắp theo hơi thở mà khẽ nhấp nhô.
Kiều Dĩ Sa nhìn 3 giây, ghé mặt gần hơn một chút.
"Ngay cả sẹo cũng không có à?"
Lôi Lợi ưỡn ngực: "Đương nhiên không có, chút thương tích thế này làm sao để lại sẹo được. Muốn sờ chút hong, cho chị sờ."
Kiều Dĩ Sa: "Thôi khỏi."
Lôi Lợi thả áo xuống lại, vui vẻ ngồi xuống cạnh cô. Một cánh tay của cậu ta khoác lên ghế xô pha, vắt chéo chân, ngồi tướng du côn.
"Muốn uống gì hong, em mời."
Kiều Dĩ Sa buồn cười.
"Ai là chủ quán đây hả?"
"Đâu ai nói là không được mời chủ quán uống đâu."
Lôi Lợi mặc một bộ đồ công nhân màu xanh lam đậm, túi nhìn phẳng lì, nhìn cách nào cũng không giống như có mang theo tiền. Lôi Lợi nhận ra được vẻ nghi ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-khuya/1940113/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.