Tôi bước vào đời với vết nhơ nhuốc đầu tiên bị từ hôn. Tôi càng không thể mang bụng bầu quay lại Việt Nam chỉ sau mấy tháng lấy chồng
Tôi đã để cho bố mẹ tôi chịu quá nhiều xót xa, mang lại nhục nhã cho gia đình một lần rồi. Lý trí và tình cảm, sự tự trọng đã dồn tôi tới bước đường cùng. Tôi buộc phải chấp nhận.
Thúy đưa tôi tới bác sĩ gần nhà. Đây cũng là ông bác sĩ đã khám cho Thúy khi cô mang bầu mấy năm trước. Ông bác sĩ cũng kiệm lời, không hỏi han nhiều. Chắc ông quen với việc, mỗi bà bầu Việt Nam là một kho tủi hờn, mà ông chẳng muốn thành túi trút những bi kịch ngoại quốc.
Ngày hôm sau, bất ngờ Thúy gọi lại cho tôi cầu cứu:
- Ngọc qua đây, giúp tao chở con đi bệnh viện, chồng tao đánh nó rơi từ trên lầu xuống!
Trời, tôi tự tiện đến nhà Thúy, chắc chồng nó lại đánh nó rơi từ trên lầu xuống như con nó thôi. Nhưng tôi vẫn phải đi. Lúc đi bộ xuống cầu thang, tôi gặp Thán đi lên. Tự dưng buổi chiều rảnh rỗi ông về nhà.
Thán giữ tôi lại, kêu lên nhà. Trong lúc cấp bách tôi vội vã:
- Cho em đi một chút, bạn em cần em giúp. Chồng nó đánh con nó bị thương.
- Đã bảo chuyện riêng nhà người ta, không ai có quyền xía vào!
- Em xin anh, cho em đi, bạn em cần em giúp! Cô ấy là cô dâu Việt Nam. Em chỉ đi với nó đến bệnh viện rồi em về ngay.
- Mày không nghe lời tao thì mày đi luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-ke-duoi-ngon-den-duong/80165/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.