Diệp Tuấn chìm đắm ở phòng sách cả ngày, chờ cậu phục hồi tinh thần lại thì trời đã tối sầm. Cậu đặt sách xuống, đi xuống lầu. Lúc này, Vưu Diệc Thanh đang nấu ăn trong bếp, toàn bộ phòng khách thơm phức mùi thức ăn. Tim Diệp Tuấn bỗng loạn nhịp, mùi hương quen thuộc lại xa lạ này dường như lâu rồi chưa được ngửi qua, mà bây giờ lại như cách thời không đến bên cạnh mình.
Bước chân cậu không kìm được mà bước về phía phòng bếp, đứng trước cửa phòng bếp mới giật mình tỉnh lại. Trong đó không phải mẹ cậu, cũng không phải mẹ Trần theo mẹ cậu nhiều năm, lại cùng mẹ cậu qua đời nhiều năm trước, mà là Vưu Diệc Thanh.
Vưu Diệc Thanh nghe tiếng động nên xoay người lại, nở nụ cười tươi với cậu, nói: “Đi rửa tay một cái là có thể ăn cơm được rồi.”
Diệp Tuấn nhìn thấy đôi mắt cười xán lạn như ánh sao kia, bỗng có chút dại ra, không biết phải đáp lại làm sao, nên không thể làm gì khác hơn là xoay người đến phòng rửa tay mà rửa tay. Đến lúc cậu bước ra thì trên bàn đã dọn sẵn cơm và thức ăn. Diệp Tuấn bước tới nhìn, màu sắc rất hài hoà, lấy món ăn Giang Nam làm chủ đạo.
Diệp Tuấn nhìn Vưu Diệc Thanh một chút. Người kia cũng đang xới cơm cho cậu một cách rất cẩn thận. Lòng Diệp Tuấn rơi vào một mảnh mê man, như đang ở một nơi hoang dã xa lạ, xung quanh giăng đầy sương mù làm người ta không thấy rõ con đường phía trước, cũng không thấy rõ trái tim của người đối diện gần trong gang tấc kia.
Nói thật, bất kể là Vưu Diệc Thanh hay Ngưu Húc, tỏ tình của bọn họ cậu đều không xem là thật. Trong lòng cậu, cậu chưa từng nghĩ tới chuyện tình cảm này. Cho dù, một mình có lúc sẽ rất cô đơn, nhưng cậu đã quen với thế giới chỉ có một người này rồi, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-hoang-duong/19754/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.