Chương trước
Chương sau
Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

(*) Quỷ dị: Kỳ quái, quái lạ, bất thường.

Tô Minh Châu nhìn không chớp mắt, nói: “Với tư cách là nhà đầu tư, em tới đoàn phim xem một chút.”

Cơ Thập Nhất nghi ngờ nhìn anh, đã bao lâu rồi mới đến đoàn phim thị sát, hơn nữa chỉ tiếp cận một mình cô?

Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của cô, Tô Minh Châu mất tự nhiên giải thích: “Đúng lúc Tô Bảo cũng nhớ chị, hôm nay là ngày đến bệnh viện tiêm vắc-xin phòng bệnh.”

Cơ Thập Nhất quơ quơ móng vuốt của Tô Bảo, Tô Bảo híp mắt nằm trong ngực cô, vô cùng thoải mái, “Không phải còn hai, ba ngày nữa mới tới sao?”

Bác sĩ nói một tuần, hôm nay vẫn chưa tới đâu, gấp gáp thế làm gì, nhìn dáng vẻ hoạt bát khỏe mạnh của Tô Bảo bây giờ thì cô cũng yên tâm nhiều rồi.

“Sớm một chút cho an toàn.” Ánh mắt của Tô Minh Châu yên lặng nhìn chân phải trước của Tô Bảo, cảm thấy nó có thể di chuyển khỏi vị trí này.

Mấy người cách đó không xa đều có chút khó tin khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Cơ Thập Nhất và giám đốc của Giải trí Hoàng Thiên quen thuộc đến vậy sao?

Hiện giờ bọn họ vẫn chưa biết chuyện xảy ra trên Weibo, nhìn thấy dáng vẻ trò chuyện vui vẻ của hai người trước mắt, bọn họ mang theo chút tức giận và không cam lòng.

Khó trách một người mới như Cơ Thập Nhất lại nhận được vai diễn tốt như vậy, còn có thể khiến Lục Hành Vân diễn tập cùng mình nữa chứ, ngay cả nữ chính Trương Hựu Hân cũng không thể gây khó dễ, hóa ra là người chống lưng của cô ấy đang ở đây đây này.

Tổng giám đốc Tô có vẻ ngoài xuất sắc lại trẻ tuổi, có thể được anh bao nuôi, căn bản chính là nói chuyện yêu đương với nam thần, ở đâu ra cảm giác ấm ức cơ chứ, không biết Cơ Thập Nhất lấy vận may này từ đâu ra.

Nghe xong lời anh nói, Cơ Thập Nhất cũng cảm thấy có lý.

Dù sao cũng tiếp xúc thân thể thường xuyên, tuy rằng hiện tại tính tình Tô Bảo rất ôn hòa, nhưng nếu nó thật sự cào người khác bị thương thì quả thực rất tồi tệ, không ai lường trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.

“Vậy em đợi chị tẩy trang nhé.” Cô đặt Tô Bảo vào ngực Tô Minh Châu, xách làn váy rườm rà của bộ lễ phục vào phòng hóa trang, để lại một đám người đang ngó nghiêng.

Tô Minh Châu đi tới phía trước, trực tiếp ngồi xuống ghế, đôi chân thon dài bắt chéo, dáng vẻ lười biếng bắt mắt cuốn hút, vẻ mất tự nhiên khi nãy biến mất không còn tung tích.

Anh híp mắt nhìn chằm chằm vào trong sân, một lát sau lập tức đi về phía đạo diễn Văn.

Trong màn hình, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, dáng người Lục Hành Vân càng thêm cao lớn, sắc mặt lạnh nhạt, không hề giống dáng vẻ trong bức ảnh ở trên Weibo.

Văn Thanh gật đầu chào hỏi, sau đó tiếp tục nhìn chăm chú vào màn hình.

Cảnh quay này khá quan trọng, đã lỗi một lần rồi, bây giờ là lần thứ hai, nếu lần này có lỗi thì e là phải nghỉ ngơi chốc lát rồi mới quay lại được.

Nhìn thấy hai người đều ở đó, Tô Minh Châu khó chịu trong lòng, mở miệng nói: “Không phải đoạn này bọn họ phối hợp chưa ăn ý sao?”

Văn Thanh im lặng vài giây, bỗng nhiên nói: “Tổng giám đốc Tô nói rất đúng, quả thực có vấn đề.”

Bà lập tức hô về phía bên kia: “Cắt! Biểu cảm vừa rồi của Trương Hựu Hân không đúng! Tạm thời nghỉ ngơi một lát!”

Tô Minh Châu hơi mở to hai mắt.

Thật đúng là chó ngáp phải ruồi…

Ấn tượng của Văn Thanh đối với anh tốt hơn không ít, ôn hòa nói: “Tổng giám đốc Tô muốn xem cái gì?”

Đôi mắt Tô Minh Châu xoay chuyển, khóe môi hơi cong cong, nói, “Không cần, tôi đã xem gần hết rồi, mọi thứ ở đoàn phim đều khá tốt, ngoại trừ một điều —— hình như có ai đó đã tiết lộ chi tiết ghi hình ra bên ngoài.”

Sắc mặt Văn Thanh đông cứng lại.

Ngay từ khi bắt đầu quay phim, bà đã nói không được phép công bố chi tiết ra bên ngoài, bản thân bà sẽ tự mình đăng video hoặc là ảnh chụp lên Weibo official theo lịch định kỳ, bởi vì những người khác có khả năng bị lợi dụng, nhưng không ngờ bây giờ lại còn có người cả gan gây chuyện.

Bà lập tức nói: “Tôi sẽ chú ý.”

Tô Minh Châu tùy tiện gật đầu, khóe mắt lại lần nữa liếc về phía phòng hóa trang, cuối cùng cánh cửa kia cũng mở ra, gương mặt căng chặt của anh thả lỏng, tâm trạng bỗng nhiên nhảy nhót.

—— Như thể có một con chim nhỏ đang hát ca ở nơi đó vậy.

Cơ Thập Nhất đã thay xong quần áo, nhẹ nhàng thuận tiện, so với bộ lễ phục dày nặng khi nãy thì mát mẻ hơn rất nhiều.

Quay phim hậu cung vào mùa hè có điểm này là không tốt tẹo nào, thời tiết nóng bức còn phải ăn mặc kín mít không lộ tay chân, bó sát người, cũng may là cô đã rèn luyện thân thể, hiện tại mới có thể bình yên vượt qua.

Trước kia, khi ở trong mơ, cô vô cùng hâm mộ phụ nữ ở thời đại này, độc lập tự chủ, không phải lo lắng về những điều lệ ràng buộc, chỉ có tự mình trải nghiệm mới cảm nhận được lợi ích vô cùng vô tận.

Tô Minh Châu đã đi đến cửa đoàn phim, cô bước nhanh qua đó, sóng vai cùng anh, nhìn thấy vẻ mặt len lén vui vẻ của anh, cô nghiêng đầu hỏi: “Em vui vì chuyện gì thế?”

Tô Minh Châu thu biểu cảm lại, giả bộ như không có chuyện gì: “Em vui vì Tô Bảo.”

Tô Bảo thì có gì vui? Cơ Thập Nhất không hiểu cho lắm, cúi đầu nhìn Tô Bảo, nó đang nheo mắt nhìn Châu Châu, không hiểu vẻ mặt đó có ý gì.

Mấy cô gái trang điểm xinh đẹp trong đoàn phim oán hận nhìn chằm chằm bóng dáng dần khuất lấp của hai người.

Hôm nay trang điểm suốt mấy tiếng đồng hồ, mẹ nó đều cho chó ăn rồi, nhà đầu tư nói là đi thị sát, nhưng ngay cả người cũng không nhìn được mấy lần, e là người ta chỉ muốn đến đây để đón Cơ Thập Nhất đi mà thôi.

Mặt khác, mấy cô gái nhỏ sau khi biết được tình hình trên Weibo, nội tâm đã không kìm nén được sức lực thuở hồng hoang.

Người này vừa nói nhớ đã thật sự tới thăm, đây chắc chắn là tình yêu đích thực rồi!



Trên đường đi, trong lúc Tô Minh Châu lái xe, Cơ Thập Nhất cũng không quấy rầy anh, thỉnh thoảng vu0t ve bộ lông của Tô Bảo, đồng thời mở Weibo lên lần nữa.

Cô vẫn luôn nghĩ về tin nhắn mà mình đọc được trước đó, người kia vẫn đang gửi, nhưng nội dung cuối cùng đã thay đổi, đổi sang một câu mới.

[Bọn họ nói cô biết giải mộng, tôi muốn nhờ cô giúp tôi!]

Lời nói hỗn loạn này khiến Cơ Thập Nhất mơ hồ có phần hiểu được nhưng lại thấy hơi kỳ quái, cô cũng không yêu cầu đối phương trực tiếp kể lại giấc mơ, mà trả lời: “Xin hãy nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, lời tự thuật của chị có phần hỗn loạn.”

Có lẽ cuối cùng người ở đầu dây bên kia cũng nhận thấy mình quá mức vội vàng, rất lâu sau cũng không thấy hồi âm gì.

Cơ Thập Nhất cũng không thúc giục, dù sao nhìn dáng vẻ của đối phương, chắc hẳn bà đã chịu k1ch thích nào đó không hề nhỏ.

Nếu hiện tại nghe bà kể lại giấc mơ, nói không chừng sẽ để sót rất nhiều chi tiết, nếu vậy thì có thể đưa ra kết quả tương phản, đối với bản thân bà cũng là một lợi đả kích.

Cho đến rất lâu sau, cuối cùng đối phương cũng trả lời: “Tôi là mẹ của nữ sinh cấp ba bị rơi khỏi tòa nhà trên Weibo, tôi muốn nhờ cô giải mộng cho con gái tôi, để tìm ra hung thủ…”

Từ lời kể của bà, cuối cùng Cơ Thập Nhất cũng sắp xếp được manh mối rõ ràng, đây chính là mẹ của nữ sinh bị bạo lực học đường ngã khỏi tòa nhà mà trước đó Tiểu Ưu đã cho cô xem.

Sắc mặt cô nghiêm trọng hơn không ít. Hiển nhiên, người mẹ này cho rằng con gái mình bị giết, thế nên mới cầu cứu đến cô.

Mọi chuyện phát triển vô cùng đơn giản.

Nữ sinh bị ngã tên Lương Ninh Ninh, là con gái của bà, thời son trẻ, chồng của bà ra ngoài câu cá rồi không may chết đuối ở đập nước, sau đó bà đến nơi khác làm công, để lại con gái cho bà nội chăm bẵm.

Đầu năm nay, bà nội cô bé qua đời, bà giao Ninh Ninh cho em gái của mình, cũng chính là dì nhỏ của cô bé chăm sóc, mỗi tháng sẽ gửi tiền về.

Nhưng bà không ngờ rằng, lý do bà trở về lại là vì tin tức Ninh Ninh qua đời.

Trường cấp ba mà Ninh Ninh theo học là trường cấp ba Dục Tài (*),cũng chỉ là một trường cấp ba bình thường, có ký túc xá, ngày thường cũng chỉ có cuối tháng là về nhà một lần, lần này, ngay khi cô bé chuẩn bị rời khỏi trường học đã bị ngã khỏi tòa nhà dạy học, khi ấy, tất cả giáo viên và học sinh đang trở về đều thấy rõ ràng.

(*) Dục tài: Bồi dưỡng nhân tài

Lương Ninh Ninh tử vong tại chỗ.

Khi nhìn thấy thi thể con gái tại nhà tang lễ, bà không dám tin tưởng vào mắt mình, cảnh sát nói cô bé tự sát, nhưng rõ ràng bà đã nhìn thấy vô số vết thương trên người con gái, màu sắc xanh xanh tím tím phủ kín làn da trắng nõn, cả mới lẫn cũ đều chồng chất lên nhau, nhìn thôi cũng thấy ghê người.

Như vậy bảo bà tin rằng con gái mình tự sát, nào ai có thể tin được?

Điều khiến bà khó chấp nhận nhất chính là, pháp y nói với bà, con gái bà vừa mới sảy thai không lâu!

Mặc dù bà thường xuyên vắng nhà, nhưng cũng gọi điện thoại cho dì nhỏ hỏi thăm, thành tích của con gái thuộc top đầu của lớp, ngày thường vô cùng ngoan ngoãn, sao có thể làm ra loại chuyện này cơ chứ!

Nhưng khi tờ hóa đơn bị đưa ra trước mặt bà, bà gần như phát điên, con gái mình sảy thai không rõ nguyên nhân, bây giờ còn mất mạng, những lời đồn đại về cô bé trong trường học chỉ toàn là không biết xấu hổ!



Đọc xong lời kể của bà, Cơ Thập Nhất quay lại tìm hiểu chuyện này.

Sự việc đó đã biến mất hoàn toàn trên Weibo, nếu không cố ý tìm kiếm, căn bản là không thể tìm thấy được, mà các tiêu đề trên Weibo cũng ghi rõ là tự sát.

“Đây đều là lừa gạt… Trên người có nhiều vết thương như vậy thì sao có thể là tự sát, trường học đã làm gì?”

“Lựa chọn nhảy lầu vào lúc dòng người đông đúc như vậy chắc chắn là cố ý, tôi đoán chắc hẳn trường học đã làm gì đó?”

“Tôi chỉ muốn hỏi một câu, trường học đã làm những gì để đi đến tuyên bố tự sát nhanh chóng như vậy.”

“Còn cùng nhau bạo lực học đường… Khi nào mới có thể chấm dứt đây, đã có rất nhiều người tự sát vì chuyện này rồi.”

“Mỗi lần nhìn thấy những tin tức thế này, tôi đều rất khổ sở, năm đó tôi cũng từng bị bạo lực học đường, suýt nữa đã bị trầm cảm rồi, bây giờ đang dần hồi phục, mà một sinh mệnh cứ thế mà ra đi.”



Mẹ Lương lo lắng nhìn di động, sợ sẽ không nhận được hồi đáp.

Cho tới giờ, Ninh Ninh vẫn chết không được nhắm mắt, bên phía trường học thì che che giấu giấu, những nữ sinh từng đánh từng mắng Ninh Ninh trong ký túc xá vẫn sống bình yên vô sự, dù thế nào thì bà cũng không thể cam lòng.

Con gái mình đã chết, mà kẻ đầu sỏ gây tội lại sống ung dung vui vẻ như vậy cơ mà.

Ban đầu bà không quen dùng Weibo, bởi vì chuyện này mới bắt đầu, vốn tưởng rằng khi sự việc được nhiều người chú ý, cảnh sát sẽ điều tra lại, không ngờ là từ lần trước cho đến nay vẫn chưa từng có ai để ý tới chuyện này cả.

Bà nhìn thấy người tên Cơ Thập Nhất trong tin nhắn được gửi tới cho mình.

Người kia nói Cơ Thập Nhất giải mã giấc mơ rất chính xác, nếu lúc còn sống, con gái Ninh Ninh của bà từng mơ thấy giấc mộng đặc biệt thì có thể thử xem.

Vốn dĩ mẹ Lương không để trong lòng, nhưng trong một khoảnh khắc, bà nghĩ tới giấc mơ mà Ninh Ninh từng khóc lóc và kể cho mình vào tháng trước, trong lòng có chút do dự.

Bà tìm hiểu về Cơ Thập Nhất, phát hiện gần như rất nhiều người đều nói cô giải mộng chính xác, bà đọc bình luận, dự định thử một lần.

Lúc này đây, với bà mà nói, bất cứ ai cũng có thể là người cứu vớt bà.

Cho dù đó là giải mộng mà nói ra người khác đều không muốn tin, bà cũng muốn thử xem, một ngày nào đó bà sẽ tìm ra hung thủ gi3t ch3t con gái mình, nếu pháp luật không thể phán quyết, tự bản thân bà sẽ liều mạng với kẻ đó.

Ngay cả đứa con gái duy nhất cũng không còn, bà sống hay kiếm tiền có còn ý nghĩa gì nữa đâu.

“Tôi có thể giải mộng, nhưng về hung thủ, thứ cho tôi bất lực, trừ phi trong giấc mơ của con gái chị có tin tức về hung thủ, tôi sẽ cố gắng.”

Ngay khi câu trả lời này nhảy ra, trong mắt mẹ Lương ánh lên vẻ vui sướng.

Sau vài giây, một tin nhắn thoại khác xuất hiện: “Lúc Lương Ninh Ninh còn sống đã mơ thấy gì sao?”

Mẹ Lương trả lời lại ngay tức khắc: “Đúng vậy, tháng trước, khi nói chuyện với tôi, con bé nói nó đã nằm mơ thấy một giấc mộng, từ bé đến giờ đó là giấc mơ kỳ lạ nhất tôi từng nghe thấy, tôi nhớ rất rõ.”

Từ “kỳ lạ” có lẽ là không đủ để hình dung, phải là “quỷ dị” mới chính xác.

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.