Chương trước
Chương sau
Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Sau khi bước vào căn hộ, Phạm Dương vẫn luôn quan sát nơi này.

Anh ta rất để tâm đến lời cảnh báo của đại sư, dù sao trước đó cũng nhờ cô giúp đỡ nên mới phá được mấy vụ án, trong đó có một vụ án chưa được giải quyết, đối với cảnh sát bọn họ mà nói thì dễ dàng hơn rất nhiều.

Tuy rằng tin tưởng, nhưng cũng không có nghĩa là ỷ lại, mà cô đang giúp bọn họ bắt được hung thủ trong thời gian ngắn nhất. Ví dụ vụ án sườn xám đỏ lần trước, điều đó đã ngăn cản hành động tiếp theo của hung thủ, rất có khả năng, nếu không nhanh chóng bắt được hung thủ, sẽ có nạn nhân tiếp theo.

Hơn nữa, hiện giờ có căn cứ để sử dụng tâm lý học trong phá án, tuy rằng việc giải mộng nghe có chút buồn cười, nhưng các vấn đề trong đó cũng không phải là nói bừa, nếu không thì sẽ không phá án thành công.

Thứ nhất, rõ ràng trong phòng có trẻ con, đồ chơi và quần áo được gấp gọn ở đó, trông khá chỉnh tề, nhưng mùi hương lại có phần kỳ lạ, thậm chí còn dậy mùi hơn ngoài phòng khách.

Anh ta nhìn ra ngoài, cậu bé kia đã ngừng khóc, chỉ thẫn thờ nhìn xung quanh.

Mà đạo diễn nhỏ Vương Hạo thì đang ôm lấy cậu bé, đối phương không phản kháng, cũng không nói năng gì, chỉ rưng rưng nước mắt, trông hai người có chút ngốc nghếch.

Trên thực tế, nếu không có lệnh điều tra thì không thể khám xét, nhưng mùi lạ trong phòng rất dễ khiến người ta liên tưởng đến mùi xác chết.

Những người như bọn họ đã nhìn và ngửi thấy mùi thi thể ở nhiều trạng thái khác nhau, đủ để phân biệt được mùi hương, bây giờ còn đang là mùa hè, mùi này rất phù hợp với mùi thối rữa.

Tuy nhiên, vẫn phải tìm ra rồi mới có thể kết luận.

Khi anh ta chuyển sang căn phòng thứ hai, bà nội Dương Dương cũng theo sát phía sau, đứng ở cửa theo dõi động tác của anh ta, có chút hoảng loạn, đôi môi khép mở như muốn nói điều gì rồi lại thôi, trông có chút sợ hãi.

Sau đó bà ta xoay người tiến vào phòng bếp, nhìn chằm chằm một người khác.

Mùi của căn phòng này càng nồng hơn, Phạm Dương bước nhanh vào bên trong, lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, vội vàng chạy ra gọi: “Đội trưởng Liên, trong phòng có phát hiện!”



Mà Liên Diệc ở trong bếp cũng nghe thấy lời này, bước nhanh vào phòng.

Phạm Dương vội vã chỉ vào từng mảng, nói: “Đội trưởng Liên, anh xem chỗ này đi.”

Thứ mà anh ta chỉ vào là máu vương vãi khắp sàn, nhuộm màu lên khoảng trống bên mép giường, thậm chí còn bắn cả lên giường, đồng thời cũng ngửi thấy mùi, nhìn qua rất ghê người, dưới ánh đèn mờ nhạt có phần đáng sợ.

Với kinh nghiệm phong phú, bọn họ chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra nơi này vẫn chưa được xử lý tốt, hơn nữa, ở giữa có thể thấy được vết lau dọn rõ ràng, quần áo dùng để che đậy đã bị Phạm Dương vạch ra đặt sang một bên.

Căn phòng không lớn, có thể thấy đây là phòng của hai vợ chồng, trên bàn bày ảnh chụp, chẳng qua là từ rất lâu rồi, đại khái là phong cách của vài năm trước, mà trên bàn cũng đặt mấy món đồ trang điểm đơn giản.

Rất rõ ràng, mẹ của Dương Dương không hề rời đi, nếu đi thì sao lại không mang theo đồ trang điểm và quần áo? Đồ trang điểm đắt tiền như vậy, cô ấy lại không có nhiều tiền, chẳng lẽ cô ấy nỡ lòng vứt bỏ sao?

“Bà giải thích sao về chuyện này?” Liên Diệc hỏi.

Bà nội Dương Dương lùi về sau một bước, đột nhiên lắc đầu: “Không biết! Tôi không biết!”

Bà ta phản ứng mãnh liệt như vậy, chắc chắn trong lòng có quỷ, liên hệ với mọi thứ trước đó, rất rõ ràng, cô con dâu bỏ trốn cùng người khác trong miệng bà ta là lời nói dối, mà cô ấy đã bị giết, về phần thi thể, hiện giờ bọn họ vẫn chưa tìm ra được.

Sau vài giây im lặng, Liên Diệc sắc bén hỏi: “Con dâu của bà bỏ trốn cùng người khác thật sao? Có người báo cảnh sát bà và con trai của bà đã gi3t ch3t cô ấy.”

Những lời này vừa nói ra, bà nội trước mặt lập tức trợn trừng mắt.

Hiển nhiên bà ta không biết nói dối, vừa lộ tẩy một chút cả người đã lộ ra vẻ kinh hoảng sợ hãi, môi run rẩy lấy bẩy nhìn hai người bọn họ, đúng lúc này, Dương Dương ở bên ngoài cũng òa khóc.

Vương Hạo có chút luống cuống.

Vừa rồi Dương Dương vẫn ổn, ngoan ngoãn không nói lời nào, lúc này đột nhiên òa khóc khiến anh hơi hoảng hốt, anh cũng không biết dỗ dành trẻ nhỏ, đành phải theo lời Cơ Thập Nhất vỗ về sau lưng cậu bé, thì thầm trò chuyện.

Thì thầm một hồi, anh đột nhiên phản ứng lại, khi nãy Dương Dương không khóc, vừa nghe thấy lời nói của cảnh sát thì òa khóc lên ngay, điều này có nghĩa là cậu bé biết chuyện gì sao?

Anh nhỏ giọng hỏi: “Dương Dương, có phải cháu biết mẹ đi đâu không, có phải bà nội đã làm chuyện xấu với mẹ cháu không?”

Anh không hỏi thì không sao, hỏi ra rồi thì Dương Dương còn khóc lớn hơn, nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì, mấy câu hỏi liên tiếp đều không nhận được đáp án.

Mà ở bên này, dưới sự ép hỏi của Liên Diệc, bà nội Dương Dương đã khai nhận tất cả.

“Là tôi làm! Đều do tôi làm!”

“Là tôi giết cô ta, ai bảo cô ta không giữ bổn phận! Làm vợ mà dám mắng con trai tôi, tôi kích động nên mới đẩy ngã cô ta, ai biết cô ta lại chết như vậy!”

Bà nội Dương Dương gia tăng âm lượng, nhắm chặt hai mắt lại mà nói.

Liên Diệc cũng không bị bà ta làm ảnh hưởng, giọng trầm xuống, hỏi: “Thi thể đang ở đâu? Vì sao bà lại giết cô ấy?”

Bà nội Dương Dương đột nhiên bất chấp tất cả, lớn tiếng nói: “Cô ta cấu kết với người khác làm xằng làm bậy, nói là đi làm nhưng kết quả lại nói chuyện cùng người đàn ông khác, chính mắt tôi nhìn thấy! Con trai tôi chỉ uống chút rượu đã bị cô ta mắng chửi, đây là thái độ một người vợ nên có sao?!”

Phạm Dương ở phía sau giật giật khóe miệng.

Logic của bà cụ này đúng là lợi hại thật đấy, vợ mắng chồng thì xứng đáng bị giết, đi làm có lẽ chỉ trò chuyện đơn thuần vài câu đã bị cho là không giữ bổn phận, chồng bị mắng vì uống rượu không phải là chuyện hiển nhiên sao?

Theo bọn họ được biết, bố của Dương Dương chính là con sâu rượu.

“Thi thể đang ở đâu?” Liên Diệc không chê phiền toái mà hỏi.

Bà nội Dương Dương nói xong một lèo thì xẹp xuống, nhỏ giọng thì thào: “Bị tôi vứt đi rồi!”

Vứt đi? Sao có thể cơ chứ, nhìn dáng vẻ của bà ta có vẻ là không nói, Liên Diệc trực tiếp đánh giá nơi này.

“Một bà lão như bà mà vứt bỏ xác của một người phụ nữ trưởng thành? Khinh thường chúng tôi không biết tình hình? Con trai của bà đâu?”

Bà ta gân cổ lên cãi lại: “Bà lão tôi sức lớn thì có làm sao!”

Lời nói của bà nội Dương Dương nằm trong dự kiến của anh ta.

Liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết đồ đạc trong nhà, hơi lộn xộn, Liên Diệc không nhìn ra chỗ nào khả nghi, vội bước nhanh ra khỏi phòng, tiến vào phòng bếp lần nữa.

So sánh giữa hai nơi, mùi trong phòng bếp vẫn nồng hơn, ánh mắt anh ta dừng lại ở ngăn tủ nhỏ hẹp, khi nãy anh ta không kịp mở nơi đó, dưới ánh mắt hoảng sợ của bà nội Dương Dương, Liên Diệc kéo cửa tủ ra.

Ngay lập tức, một mùi hương khó chịu tràn ngập phòng bếp, thi thể vặn vẹo trong ngăn tủ xuất hiện trước mắt, máu đã cạn khô, người phụ nữ trừng to hai mắt, nỗi căm hận mãnh liệt như vẫn có thể bộc phát.

Hiển nhiên, người phụ nữ này chính là con dâu trong miệng bà ta.

Phạm Dương không khỏi há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này, thật sự là quá độc ác, tốt xấu gì cô ấy cũng con dâu của bà cụ, bây giờ lại bị gấp thành khối nhỏ như một chiếc xe gấp, đặt trong không gian chật hẹp như vậy.

Hơn nữa, bây giờ đang ở giữa mùa hè, thời tiết nóng hừng hực khiến mùi hôi thối cứ thế mà lan toả ra ngoài, dẫn tới cả căn nhà cũng ngập tràn thứ mùi lạ, lúc mới đi vào anh ta còn suýt nôn mửa, nhưng nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của đội trưởng Liên, anh ta vẫn cố gắng kìm lại.

Nhưng anh ta lại không nhịn được muốn nhìn xem, cuối cùng lại thấy hoảng sợ khi bất ngờ đối diện với đôi mắt đó.

Cảm giác giống như phim kinh dị vậy.

Không khí ngày càng khó ngửi, Liên Diệc cũng không chạm vào cô ấy, mà trực tiếp gọi người trong đồn đến đây.

Sau đó anh đặt ánh mắt lên người Dương Dương đang thẫn thờ, ngồi xổm xuống, hỏi: “Dương Dương, cháu có biết mẹ đi đâu không?”

Vương Hạo không nhịn được mà nói: “Tôi đã hỏi câu này mấy lần rồi, nhưng thằng bé vẫn không nói lời nào cả.”

Bà nội Dương Dương đột nhiên xông tới muốn bịt miệng Dương Dương, hành động này khiến Vương Hạo sợ tới mức trực tiếp ốm lấy Dương Dương lùi về phía sau vài bước, xém chút nữa đã ngã lăn ra đất, mà bà nội của Dương Dương cũng bị Liên Diệc túm lại, người không ngã, nhưng lại phát ra tiếng “ai da”.

“Bà nội, bà làm gì vậy? Bà giết mẹ của Dương Dương, bây giờ còn muốn làm gì thằng bé nữa, giết người diệt khẩu sao?” Vương Hạo tức đến cười mà lên tiếng chất vấn.

Bà nội Dương Dương khịt mũi vài cái, hung tợn nhìn qua: “Tôi kéo cháu nội tôi thì liên quan gì đến anh? Mau trả Dương Dương lại cho tôi!”

Phạm Dương nhận được ánh mắt của Liên Diệc, vội vàng khống chế bà ta, kéo sang một bên cẩn thận theo dõi, không được phép lại gần bên đó một bước.

Liên Diệc hỏi lại Dương Dương lần nữa.

Ai ngờ anh ta vừa dứt lời, Dương Dương đột nhiên mở miệng: “Không thấy mẹ nữa! Rất nhiều máu đỏ! Bố… Mẹ… Bà nội… huhu ——”

Thằng bé lại òa khóc nức nở, Dương Dương đã khàn cả giọng rồi.

Nghe thấy lời cậu bé, Liên Diệc cũng đã xác nhận được tương đối, lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của bà nội Dương Dương, chỉ còn lại chứng cứ mà thôi.



Bên trong nhà hàng.

Tô Minh Châu nhíu mày, hơi bất mãn hỏi: “Chị lại dính vào loại chuyện này hả?”

Chuyện lần trước còn ở ngay trước mắt, ai biết lần sau hung thủ sẽ làm ra chuyện gì, như vậy thật sự quá sức nguy hiểm.

Cơ Thập Nhất lắc đầu, “Bắt gặp nên mới thuận tay giúp đỡ, hơn nữa Dương Dương chỉ là một đứa trẻ, trông rất đáng thương.”

Cô thở dài, không biết sau này Dương Dương sẽ ra sao nữa.

“Dù đáng thương thì sao, cũng không liên quan gì đến chị mà.” Tô Minh Châu nói, “Trước tiên chị cứ nói cho em biết, chẳng lẽ nhà họ Tô còn không xử lý tốt được?”

Điều anh không thích nhất là cô không muốn nói với anh bất cứ điều gì, gặp chuyện cũng không để nhà họ Tô giúp đỡ, còn không chịu nói ra, quan hệ giữa bọn họ cần có người trung gian sao?

Cơ Thập Nhất nghe ra giọng điệu không ổn, lén lút nhìn anh, quả nhiên thấy anh đang phồng má tức giận, rõ ràng là trường hợp nghiêm túc, nhưng cô đột nhiên lại muốn cười, cô che miệng, nói một cách mơ hồ: “Được, được, lần sau sẽ tìm em.”

Dù sao thì mỗi lần đối phó với Châu Châu cô đều sẽ nói như vậy, lần sau rồi tính, anh không cần thiết phải dính dáng đến những chuyện nguy hiểm như vậy.

Tô Minh Châu nhìn thấy đôi mắt cười của cô, anh bỗng thấy nhụt chí, trừng mắt nhìn cô, trực tiếp gọi người đưa đồ ăn lên.

Cơ Thập Nhất tạm gác chuyện của Dương Dương ra sau đầu, hơn nữa, cô đã nói tất cả qua điện thoại cho Liên Diệc, người bình thường sẽ tự có phán đoán.

Có lẽ vì chủ đề trước đó quá tệ nên bầu không khí lúc ăn cơm rất tĩnh lặng.

Nhà hàng này còn chuẩn bị thức ăn cho mèo, rất tinh tế mà đặt trước mặt Tô Bảo, nó được người phục vụ xinh đẹp vu0t ve, ăn còn nhanh hơn cả con mèo bên cạnh.

Mà thức ăn của bọn họ tương đối thanh đạm, độ mềm rất tốt, gần như lập tức tan ra khi đưa vào miệng, lưu lại hương vị giữa môi răng, dư vị kéo dài đến vô tận.

Trước đó Cơ Thập Nhất chưa từng được nếm thử loại hương vị này, sau khi nếm thử một miếng thì cô không nhịn được mà đẩy nhanh tốc độ, hiển nhiên nó càng phù hợp với khẩu vị của cô hơn nhà hàng bên bờ sông nọ.

Tô Minh Châu thấy cô ăn uống vui vẻ như vậy, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn, lại nghĩ đến Weibo mấy tiếng trước, tâm trạng trở nên sôi sục.

Nhìn thấy dáng vẻ cắn muỗng xuất thần của anh, Cơ Thập Nhất vẫy vẫy tay: “Em đang nghĩ gì thế?”

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.