Chương trước
Chương sau
Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

“Này… sao nghe có chút không đúng…” Gần như cùng lúc hai người kia rời đi, có người nhỏ giọng nói.

Cơ Thập Nhất và Đinh Hiểu Đồng liếc mắt nhìn nhau, người sau che miệng thốt lên: “Có phải… bị lừa bán không?”

Ngày nay, thông tin trên Internet phát triển, những việc đen tối ở một số nơi cũng dần bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, gần như chỉ cần vào Weibo là có thể nhìn thấy, cho nên chuyện như vậy cũng không có gì khó hiểu cả.

Bọn họ còn chưa nói gì, những người còn lại trong thôn bắt đầu ồn ào xôn xao: “Còn luyện tập nữa không, không tập thì tôi có thể đi chưa?”

Có thể do giọng nói của Đinh Hiểu Đồng không lớn, mấy người trong làng không nghe thấy gì, nhưng những người ở gần Vương Hạo đều nghe thấy, đồng loạt đề cao cảnh giác.

Vương Hạo vội nói: “Không tập nữa, ngày mai tập tiếp.”

Bọn họ nhanh chóng giải tán, hoàn toàn không cảm thấy kỳ lạ trước biểu hiện khác thường vừa rồi của Chó Con, dường như đó là chuyện rất đỗi bình thường.

Sau khi xác định bọn họ đã đi xa, Diệp Minh nhíu mày, hỏi: “Vừa rồi tôi nghe Chó Con giải thích, cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.”

“Tôi cũng cảm thấy không ổn lắm, hay là chúng ta đi xem thử xem sao?” Một nhân viên khác nói.

Cơ Thập Nhất chọc chọc Tiểu Nhất: “Chúng ta đến đó xem đã xảy ra chuyện gì.”

Có Tiểu Nhất thì bọn họ sẽ an toàn hơn, mặc dù chưa bao giờ thấy cậu ấy ra tay, nhưng hẳn là có bản lĩnh.

Có Tiểu Nhất cao lớn ở đây, bảy người đi theo phương hướng Chó Con rời đi.

Người trong thôn nhìn thấy nhóm bảy người bọn họ cũng không nghi ngờ gì, điều này khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm, dù sao thì nếu tất cả người trong thôn đều xông lên, bọn họ thật sự không cách nào giải quyết được.

Hơn nữa, hiện giờ chưa có gì là chắc chắn cả, có báo cảnh sát cũng là chuyện vô căn cứ.

Chẳng mấy chốc, nhà của Chó Con đã ở gần ngay trước mắt.

Điều không ngờ tới chính là, ở ngoài cửa có không ít phụ nữ trung niên, mỗi người đều mang vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, vô cùng phấn khởi, duỗi dài cổ nhìn vào trong cửa, ríu ra ríu rít không biết đang nói gì.

“… Thế là đúng rồi… Có người tới!” Một người phụ nữ đang hào hứng xem trò vui, khoé mắt liếc thấy mấy người trong thành phố, sắc mặt khẽ thay đổi, kêu lên.

Những người phụ nữ xung quanh giống như ong vỡ tổ nhìn về phía bên này, vội vã chặn cửa. Thấy bọn họ muốn đi vào, dân làng căng thẳng, đồng loạt ngăn cản không cho họ di chuyển.

“Làm gì mà xông vào nhà người khác thế, người thành phố sao lại như thế này vậy chứ?”

“Nhiều người như thế mà định đi ăn cướp à, vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt lành rồi, uổng công chúng tôi cho các người nhà ở!”

Vương Hạo không nhịn được đáp trả lại: “Có bản lĩnh thì các người trả tiền thuê nhà cho tôi đi!”

Anh vừa thốt ra lời này, những người chung quanh không có lời nào để phản bác, tiền đã tới tay, làm gì có ai nỡ trả lại, chỉ có kẻ ngốc mới làm như vậy thôi.

Ngoài nhà tranh cãi ồn ào, Chó Con cũng từ trong nhà đi ra, sắc mặt không tốt lành gì mà nhìn mọi người, “Đây là chuyện nhà tôi, các người tới đây làm gì?”

Cơ Thập Nhất bình tĩnh nói: “Tôi muốn gặp vợ cậu.”

Đinh Hiểu Đồng chớp mắt nói theo: “Đúng vậy, mọi người không biết đâu, cô ấy biết giải mã giấc mơ, nói không chừng có thể chữa được bệnh điên của vợ Chó Con đó.”

Chó Con không kiên nhẫn nói: “Vợ tôi không cần các người quan tâm, các người mau đi đi, đừng tụ tập trước cửa nhà tôi nữa.”

Mặc dù Cơ Thập Nhất đang nói chuyện, nhưng hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào trong nhà, đúng lúc Chó Con để lộ một khoảng trống, cô mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ nằm trên mặt đất.

“Vợ cậu có vấn đề gì không thể gặp người khác sao?” Cô hỏi, “Hay cô ấy căn bản không phải vợ của cậu?!”

Vừa dứt lời, cả thôn đều yên lặng.

Mấy người phụ nữ trung niên vốn đang tụ tập trước cửa xem náo nhiệt đều tỏ vẻ không vui, nhao nhao mở miệng: “Cô quan tâm đến vợ người ta làm gì, cô cũng không phải mẹ cậu ta mà!”

“Nói cái gì vậy, tôi biết ngay mà, người thành phố các cô không có ý tốt gì cả!”

“Mau rời khỏi thôn đi, cũng không biết đến đây làm gì, nữa vừa nhìn đã thấy không có gì tốt đẹp!”

Mặc dù bọn họ nói như vậy nhưng vẻ mặt vẫn để lộ ra không ít, có lẽ người đàn ông tới sau nhìn thấy mấy người vây quanh Cơ Thập Nhất, một người trong số đó trực tiếp đi về phía cô.

Cơ Thập Nhất nhíu mày, gọi: “Tiểu Nhất!”

Tiểu Nhất vốn đang ở bên cạnh lập tức che chắn phía trước, hai thanh niên xông lên trực tiếp bị đá văng sang một bên, một người nữa xông tới cũng bị ném xuống đất, không thể nhìn ra cậu ấy đã tốn bao nhiêu sức lực.

Có chiêu thức này, mấy người phụ nữ đang vây quanh xem náo nhiệt vội vội vàng vàng bỏ chạy, nào có ai muốn bị đánh đâu.

Trong lúc nhất thời, cửa nhà Chó Con vô cùng yên tĩnh, chỉ còn mấy người đàn ông trẻ tuổi vừa chạy tới, tất cả đều bất thiện (*) nhìn nhóm người bọn họ.

(*) Bất thiện: Không có ý tốt, không lành.

Sắc mặt Chó Con thâm độc nhìn Cơ Thập Nhất, gằn giọng: “Rốt cuộc các người muốn làm gì, trưởng thôn chúng tôi đồng ý cho các người tới đây ở chứ không phải để các người xông vào nhà tôi!”

Vương Hạo nói thẳng: “Chúng tôi nghi ngờ người vợ trong miệng cậu bị bắt cóc, nhân lúc còn sớm hãy để chúng tôi nhìn xem, xoá bỏ nghi ngờ không phải được rồi sao.”

Vốn cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, nhưng với tình hình bây giờ, đoán chừng đó là sự thật, anh cũng cảm thấy may mắn, may mà Thập Nhất đưa vệ sĩ tới đây, nếu không, chỉ sợ là mấy người này sẽ bắt bọn họ lại mất thôi.

Nghe lời nói của anh, sắc mặt Chó Con thay đổi, càng không chịu nhường đường.

Nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta, Tiểu Nhất vẫn luôn im lặng trực tiếp tiến lên túm cậu ta sang một bên, rồi lại gạt mấy người đàn ông bên cạnh ra một góc, đứng sang bên cạnh như thần giữ cửa, nói: “Mau đi vào đi!”

Hai mắt Vương Hạo sáng rực: “Làm tốt lắm!”

Không có người ngăn cản, đại sảnh của ngôi nhà nhỏ cũng lộ ra trước mắt mọi người.

Một người phụ nữ cả người dơ bẩn nằm trên mặt đất, cánh tay và chân lộ ra ngoài có dấu vết bị đánh đập, hơn nữa, tay chân còn bị trói bằng một sợi dây thừng thô cứng, thắt nút chết, khiến da cô ấy bị cọ rách rất nhiều.

“Quả đúng là súc sinh!” Nhìn thấy cảnh tượng này, Đinh Hiểu Đồng không nhịn được mắng thành tiếng.

Đây đâu phải là thái độ đối với một con người, có thể thấy cô gái này mới chỉ hơn hai mươi tuổi, thân hình yếu ớt mảnh mai, nhất định khi còn ở nhà rất được cưng chiều, trên tay ngay cả vết chai cũng không có.

Cơ Thập Nhất đi tới nâng cô ấy dậy, cô thở phào nhẹ nhõm sau khi phát hiện hơi thở của cô ấy tương đối ổn định, “Hiểu Đồng, lấy đồ cắt dây thừng.”

“Được!” Đinh Hiểu Đồng đáp lại, vội vàng mò mẫm trong phòng, cuối cùng tìm thấy một chiếc kéo lớn, phải tốn rất nhiều công sức cắt được dây thừng.

Mấy người đàn ông không thể ra tay, mà đứng bên cạnh trông chừng đám người Chó Con, đề phòng bọn họ xông lên.

Cô gái vẫn hôn mê bất tỉnh, Cơ Thập Nhất và Đinh Hiểu Đồng nâng cô ấy lên giường, lại đút cho cô ấy chút nước, làm ẩm đôi môi gần như rạn nứt, sau đó lau mặt cho cô ấy, canh giữ chờ cô ấy tỉnh lại.

Tiểu Nhất nhìn chằm chằm đám người Chó Con, bọn họ trốn cũng không được mà tiến lên cũng không xong, chỉ hùng hùng hổ hổ, đôi mắt đảo tới đảo lui suy nghĩ biện pháp.

“Báo cảnh sát!” Diệp Minh nói.

Nói xong lời này, anh ta nhận thấy dáng vẻ đám người Chó Con ở đối diện như thở phào nhẹ nhõm, trực giác cảm thấy không đúng.

Cơ Thập Nhất cũng chú ý tới chỗ kỳ lạ này, chuyển hướng sang Tiểu Nhất: “Nhờ tổng giám đốc Tô báo cảnh sát từ đó.”

Tiểu Nhất nghe lời gật đầu.

“Tôi nghĩ cảnh sát ở đây không xử lý được!” Đinh Hiểu Đồng oán hận nói, “Trước kia nghe nói có chuyện quan dân một nhà cướp, không ngờ lần này lại gặp phải, tốt hơn hết là báo cảnh sát từ nội thành.”

Cảnh sát bên khu Uyển Tân Cơ Thập Nhất cũng quen biết Liên Diệc và Phạm Dương, tình hình hiện giờ có thể tin tưởng được bên đó, vẫn chưa xác định được có phải những người ở đây cùng nhau lừa bán hay không.

Thôn Thanh Thuỷ rất hẻo lánh, bọn họ từ nội thành tới đây cũng vì có người dẫn đường, hơn nữa, mất gần năm, sáu tiếng đồng hồ, nếu cảnh sát có tới thì cũng phải gần tối nay mới đến nơi.

Hai bên cứ giằng co như vậy nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cô gái cũng tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại cô ấy đã hoảng sợ nói: “Đừng đánh tôi… đừng đánh tôi…”

Nhìn thấy dáng vẻ như chim sợ cành cong của cô ấy, Cơ Thập Nhất chỉ cảm thấy trong lòng cuồn cuộn lửa giận, không còn chút ấn tượng tốt nào với dân làng nữa, cô kiên nhẫn dỗ dành: “Chúng tôi đang cứu cô, chúng tôi từ nội thành tới đây.”

Đinh Hiểu Đồng cũng ở bên cạnh an ủi.

Rất lâu sau, cô gái mới mở miệng nói chuyện, quả nhiên cô ấy bị bắt cóc, tên là Khả Khả, nhà ở nội thành thủ đô, là một ngôi nhà nhỏ giàu có.

“Năm nay tôi mới học năm ba, đang trong kỳ nghỉ hè, tôi nghĩ tới việc đi du lịch nên đã đăng ký đoàn đi Khánh Sơn, ai ngờ lại gặp phải hướng dẫn viên đen. Lúc đầu cô ta thu chứng minh thư của tôi, tôi tưởng phải mua vé gì đó cơ, sau đó lại trên đường quá khát mà lại không mang theo đồ uống, cô ta chủ động đưa cho tôi một cốc nước, cuối cùng khi tỉnh dậy thì tôi đã ở đây.” Khả Khả nói hết trong một hơi, “Điện thoại và ví tiền đều không thấy đâu.”

Nói tới đây, Khả Khả lộ ra vẻ hối hận.

Ở nhà, cô ấy là bảo bối trên tay bố mẹ, đối với lời nói của bố mẹ, cô ấy cũng có thể nghe hoặc không nghe, sau hơn mười ngày đến nơi này, hết bị đánh rồi lại bị mắng, cả ngày chìm trong u tối.

Điều đáng sợ nhất chính là, cô ấy bị uy hiếp phải đẻ được con trai thì mới được cởi dây trói.

“Người nhà này nói bọn họ mua tôi về làm vợ, không sinh được con trai thì tôi sẽ không được phép ra ngoài, tôi chưa bao giờ từ bỏ suy nghĩ chạy trốn, nhưng bọn họ canh giữ rất chặt chẽ, mẹ của người đàn ông kia gần như ở nhà cả ngày, mỗi ngày đều tẩy não tôi, suýt chút nữa bà ta đã thành công.”

“Có một ngày, sau khi bà ta rời khỏi đây, một người phụ nữ đầu tóc rối bù tiến vào, cởi dây trói cho tôi, còn bảo tôi chạy đi đừng trở về, nhưng nơi này không có xe cộ, tôi lại không biết đường, nên cứ chạy rồi bị bắt trở lại!”

Mới đầu cô ấy cũng nghi ngờ người phụ nữ điên kia, nhưng sau đó lại được bà ấy thả ra thật, hơn nữa do bản thân mình ngốc nên mới bị tóm trở về, nơi này không có gì cả, chạy trốn gần như là điều viển vông.

Nghe đến đây, Cơ Thập Nhất cũng hiểu ra, câu nói “đừng trở về” lúc trước hẳn là nói với cô ấy, có thể do quần áo của hai người khiến bà ấy nhận nhầm.

Chắc hẳn người phụ nữ điên kia cũng bị bắt cóc tới đây.

Giọng nói của Khả Khả có chút yếu ớt: “Mẹ của người đàn ông này còn nói, lúc trước bà ta cũng bị bắt cóc như vậy, không phải bây giờ cũng sinh con rồi hay sao, bà ta nói với tôi suốt cả ngày, vốn dĩ suýt chút nữa tôi đã bị tẩy não thành công, nhưng hôm nay tôi lại nằm mơ thấy bố mẹ, bọn họ vẫn luôn tìm tôi…”

Cô ấy bi thương bật khóc.

Cơ Thập Nhất bỗng nhiên mở miệng nói: “Tôi muốn đi tìm người phụ nữ điên kia, Hiểu Đồng, cậu ở đây chăm sóc Khả Khả nhé.”

Đinh Hiểu Đồng lo lắng nói: “Hiện giờ thôn làng này không an toàn, một mình cậu đi thì quá nguy hiểm, bây giờ không vội đâu, một chốc nữa, chi bằng đợi cảnh sát tới rồi nói sau.”

“Có Tiểu Nhất mà.” Cơ Thập Nhất mỉm cười.

Cô vẫn luôn nghĩ tới người phụ nữ điên đó, hơn nữa, bà ấy điên thật hay điên giả cũng vẫn là một vấn đề.

Cơ Thập Nhất bảo mấy người Vương Hạo đưa Khả Khả đến căn nhà thuê, ở đó có xe sẽ an toàn hơn.

Vốn định trực tiếp lái xe rời đi, nhưng nếu bọn họ đi rồi, người dân làng này lại bỏ chạy, như vậy chẳng phải là thả hổ về rừng hay sao, đám người này sẽ không bao giờ bị trừng phạt, dù gì thì chỉ cần đợi vài tiếng nữa là cảnh sát sẽ tới.

Đám người Chó Con đã rời khỏi nơi này, có lẽ họ đến chỗ trưởng thôn.

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.