Chương trước
Chương sau
Translator: Bưởi

Beta: Thuỷ Tiên

Trong mắt các bậc phụ huynh, lời nói điên rồ của Lưu Nhạc Nhạc là biểu hiện của sự trốn tránh trách nhiệm. Bọn họ chưa hề mất đi lý trí, sao có thể tin vào lời nói đó được.

Chẳng lẽ một người nói bọn họ xuất phát xảy ra chuyện thì sẽ thật sự xảy ra chuyện?

Có cảnh sát ở đây, đám phụ huynh không làm gì Lưu Nhạc Nhạc nữa, uất hận nhìn cô ta bị đưa đi, cùng nhau đi đến đồn cảnh sát, thề phải tìm ra được lý do khiến con mình xảy ra chuyện.

Trên Weibo, video đã lan truyền mạnh mẽ.

Vốn dĩ chuyện này là tâm điểm quan tâm của cư dân mạng, đều đang lên án Lưu Nhạc Nhạc sống sót trong miệng y tá, bây giờ lại có video, con người Lưu Nhạc Nhạc kiêu ngạo như vậy, sao có thể không làm cho người ta tức giận được đây?

Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, số lượt xem video đã lên tới hàng trăm nghìn, bình luận bên dưới cũng tăng vọt. Về cơ bản, chỉ cần liên quan đến vấn đề này thì độ phổ biến sẽ tăng lên liên tục.

“Trời ạ, cái dáng vẻ này là dáng vẻ có chết cũng không nhận sai đúng không?”

“Đầu năm nay, chẳng lẽ cứ xảy ra chuyện, người ta nhắc nhở thì sẽ trách móc người ta miệng quạ đen hả? Người ta có hảo tâm đi nhắc nhở, bọn họ nhất quyết phải đi, xảy ra chuyện rồi thì có thể trách ai đây?”

“Tôi thật sự được mở mang kiến thức về độ dày da mặt của Lưu Nhạc Nhạc, bị đánh thành như vậy rồi mà vẫn còn trốn tránh trách nhiệm. Đây đã trở thành thói quen rồi hả?”

“Nhất định phải phán xét hình sự! Cô ta và bạn trai hại nhiều người chết như vậy. Nếu để cô ta bình yên vô sự, nếu sau này vẫn tiếp tục làm thì sao?”

“Vì vậy, đến tận bây giờ mà cảnh sát vẫn chưa công bố nguyên nhân xảy ra tai nạn hả? Để chúng ta ngồi ngoài xem mà đến bây giờ vẫn không đưa ra kết luận. Định chờ chuyện này phát triển đến mức nào nữa đây?”

Cư dân mạng đều phẫn nộ, người phụ nữ này hoàn toàn không nhận ra lỗi lầm của mình và bạn trai. Đến mức này rồi mà cô ta vẫn nói đó là lỗi của người khác, điều đó chứng tỏ có chết cũng không hối cải.

Gặp phải chuyện ngoài sức tưởng tượng như vậy, mọi người cũng chỉ có thể phẫn nộ mắng chửi hai ba câu, cũng không trông cậy vào việc có thể thay đổi suy nghĩ, dù sao, nếu dễ dàng thay đổi thì chẳng đến mức phát triển thành chuyện ngoài sức tưởng tượng.



Lộ Minh Nguyệt quyết định quay lại trường học, mà Vương Thu cũng đi cùng cô ấy, ở khách sạn bên cạnh trường học. Cả hai đều không có tâm tình đi chơi.

Vương Thu sắp xếp ổn thỏa thì Lộ Minh Nguyệt mới về trường.

Nghỉ lễ Quốc Khánh, hầu hết mọi người trong trường đều lựa chọn đi du lịch hoặc là về nhà, người đi trên đường không tính là nhiều.

Tô Mai cũng không về nhà, nhìn thấy Lộ Minh Nguyệt quay về, hai mắt sáng ngời.

Tô Mai hỏi: “Sao rồi? Cậu không sao chứ?”

Lộ Minh Nguyệt mỉm cười: “Không sao, tớ không đi, còn khuyên được bạn cấp ba xuống xe.”

“Vậy thì tốt. Đúng rồi… Minh Nguyệt, người nói có phải là cậu không? Cùng tên cùng họ với cậu!” Tô Mai trực tiếp hỏi.

Cô ấy đưa điện thoại qua, trên màn hình còn đang phát đoạn video.

Lộ Minh Nguyệt cũng bối rối nhìn sang: “Sao vậy?”

Tô Mai nói: “Có lẽ cậu vẫn chưa biết. Trên Weibo có tin tức mới về vụ tai nạn xe buýt du lịch bị lật xe rơi xuống vách núi. Cô gái hướng dẫn viên đã bị bố mẹ của các nạn nhân trong vụ tai nạn đánh một trận, sau đó cô ta còn nhắc đến Lộ Minh Nguyệt. Tớ đang suy nghĩ, liệu đó có phải là cậu hay không?”

Chủ yếu là tất cả mọi chuyện đều trùng khớp nên cô ấy mới hỏi.

Sau khi nghe Tô Mai nói xong, Lộ Minh Nguyệt sững sờ, cô ấy nhanh chóng lấy điện thoại di động ra. Quả nhiên thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, cô ấy không gọi lại mà lên Weibo, chủ đề kia vẫn nằm chễm chệ trên hot search.

Cô ấy vừa bấm vào thì tiếng mắng mỏ giận dữ phát ra. Bởi vì âm thanh rất to nên cả hai người đều giật nảy mình.

Lộ Minh Nguyệt xem kỹ video, người trong đó đúng thật là Lưu Nhạc Nhạc. Video dài khoảng mười mấy giây, chỉ ghi lại được một nửa. Lưu Nhạc Nhạc bắt đầu điên cuồng hét lên, sau đó cô ấy nghe thấy tên của mình.

Đặc biệt là lời chế giễu của những người cuối cùng.

Mặc dù Lộ Minh Nguyệt nói với Tô Mai là cô ấy không đi du lịch, nhưng cô ấy không nói cho Tô Mai biết nhóm du lịch mà cô ấy sẽ đi.

“Đó là đoàn du lịch mà tớ đã đăng ký. Lưu Nhạc Nhạc là bạn học cấp ba của tớ. Cuộc điện thoại trước đó cậu cũng có nghe thấy đúng không?”

“Tớ còn tưởng là trùng tên, ai mà biết được.” Tô Mai thận trọng nói: “Tớ đã xem đoạn video này, không lẽ cô ta bị điên rồi đó chứ? Minh Nguyệt, may mà cậu không đi, nếu không thì… Cảm tạ giấc mơ của cậu, cái chân của cậu.”

Cho dù bản thân không phải là người liên quan, nhưng Tô Mai vẫn cảm thấy may mắn. Thật sự đã khiến cho người ta khó lòng tin được. Nếu cô ấy không trải qua thì cô ấy sẽ không bao giờ biết được Lộ Minh Nguyệt là một trong số đó. Nếu như không giải mã giấc mơ, thì đoán chừng bây giờ cũng trở thành người đáng đời trong miệng cô gái hướng dẫn viên kia rồi

Lộ Minh Nguyệt xem đi xem lại đoạn video mấy lần, thở dài: “Chuyện này không liên quan gì đến tớ. Lưu Nhạc Nhạc này là do cô ta tự làm tự chịu. Trước khi xuất phát tớ đã khuyên mọi người đừng đi, cô ta ở bên cạnh ngăn cản. Bây giờ xảy ra chuyện thì cô ta lại đổ lỗi cho tớ. Tớ không phải là người nói cái gì thì xảy ra cái đó. Nếu tớ có năng lực này, tớ đã sớm đi làm nhà tiên tri rồi.”

Tô Mai cũng gật đầu: “Đừng để ý đến kẻ điên rồ kia nữa. Cậu không sao là tốt rồi. Chuyện này không phải là trách nhiệm của cậu, cậu đừng để trong lòng. Tớ thấy những bình luận trên Weibo đều nghiêng về phía cậu, cũng nói Lưu Nhạc Nhạc là đồ bệnh ho4n.”

Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Lộ Minh Nguyệt đã thông suốt rồi: “Tớ không sợ. Dù sao thì tớ cũng không làm chuyện gì trái với lương tâm cả. Cậu cũng đừng lo lắng cho tớ nữa.”

“Tớ biết cậu không đi. Tớ lo lắng là Lưu Nhạc Nhạc kia đổ lỗi cho cậu. Cảnh sát sẽ không đến tìm cậu đó chứ?” Tô Mai lo lắng.

“Không đâu, tớ không liên quan gì đến chuyện này, không thể tìm tớ được.” Trong lòng Lộ Minh Nguyệt tự biết rõ: “Chỉ có Lưu Nhạc Nhạc làm ầm làm ĩ ở đó mà thôi. Đoàn du lịch do Lưu Nhạc Nhạc và bạn trai cô ta tổ chức, tài xế còn là bạn trai của cô ta nữa, cảnh sát biết hết.”

Trước đó cảnh sát không yêu cầu Lộ Minh Nguyệt làm gì. Cô ấy là người báo án nhưng không liên quan gì đến vụ tai nạn. Cô ấy chỉ nhắc nhở trước khi xuất phát mà thôi. Nguyên nhân tai nạn cuối cùng là do tài xế thiếu kinh nghiệm.

Những bình luận một chiều trên Internet và tag Weibo chính thức của đồn cảnh sát Lô Sơn khiến cho bọn họ cũng có chút bận rộn.

Giống như một vụ án lớn nhận được sự quan tâm của mọi người vậy, bọn họ phải nhanh chóng đưa ra kết luận cuối cùng, tránh những tin đồn thất thiệt khác xảy ra. Lần này, tất nhiên cũng không phải là ngoại lệ.

Sau khi cảnh sát cạy hết tất cả thông tin từ miệng Lưu Nhạc Nhạc, lại nhận được một đoạn video vô tình được quay trước khi khởi hành từ một người qua đường ở thủ đô, cuối cùng bọn họ đã sửa sang lại hồ sơ, quyết định công bố kết quả cuối cùng.

Trách nhiệm cho vụ tai nạn này thuộc về tài xế, mà không hề nghi ngờ gì nữa, Lưu Nhạc Nhạc cũng không tránh khỏi liên can.

Cảnh sát Lô Sơn sau đó cũng cho biết, vụ tai nạn này liên quan đến nhiều sinh mạng, cũng không thể đơn giản nói phán hình là phán hình được, chắc chắn sẽ phải mất một thời gian mới có thể phán xét được, hy vọng cư dân mạng không nên gấp gáp nữa.

Cư dân mạng nhìn thấy kết luận như vậy thfi cũng không bất ngờ gì.

Vốn dĩ bọn họ bất mãn với thái độ có chết cũng không nhận tội của Lưu Nhạc Nhạc. Bây giờ cảnh sát xác định cô ta phải chịu trách nhiệm, bọn họ cũng không thèm kích động làm gì, chỉ là, vẫn thấy ghét thái độ của Lưu Nhạc Nhạc như trước.

Đến nỗi, nếu bây giờ trên mạng xuất hiện một thứ gì đó kỳ lạ, trở tay sẽ là một câu “Bạn không thể giống như Lưu Nhạc Nhạc” để châm biếm đối phương.

Hơn nữa, gói biểu cảm đặc biệt cũng lặng lẽ lan truyền. Đó là ảnh chụp màn hình cảnh điên cuồng trong đoạn video của Lưu Nhạc Nhạc. Còn được đại thần vẽ, cùng với những gói biểu tượng cảm xúc khác cũng chiếm lĩnh các cuộc trò chuyện.



Trải qua chuyện lần này, Lộ Minh Nguyệt cũng trở nên nổi tiếng trong trường.

Nhất thời, hầu như ai cũng đến hỏi cô ấy một câu. Sao cô ấy biết sẽ xảy ra chuyện, tại sao trong phút chốc lại quyết định không đi, trong lòng cực kỳ tò mò.

Lúc đầu Lộ Minh Nguyệt còn nghiêm túc trả lời rằng, cô ấy nhận ra mình bị lừa, sau đó thì cô ấy thực sự không nhịn được nữa.

Đám người này không hề quan tâm đến tính mạng con người, toàn bộ đều mang dáng vẻ xem cuộc vui khiến lòng cô ấy nguội lạnh.

Hôm nay, khi vừa hết tiết, Lộ Minh Nguyệt đã kéo Tô Mai chạy khỏi giảng đường vì sợ bị đám người vây lại hỏi chi tiết, vội vã chạy khỏi dãy nhà học.

Ai biết được, hai người chạy quá nhanh nên đã đụng phải một người, ngẩng đầu lên, vậy mà lại là đàn chị!

Cơ Thập Nhất xoa xoa người, tò mò hỏi: “Sao hai người lại chạy vội thở gấp vậy, có người đuổi theo đằng sau hả?”

Lộ Minh Nguyệt lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển: “Mấy ngày nay có rất nhiều người đến hỏi em sao lại biết trước sẽ xảy ra chuyện, em không muốn nói. Đàn chị, chị không bị em đụng đau chứ?”

Dù sao thì cũng liên lụy đến đàn chị, lại còn chuyện giải mã giấc mơ nữa.

Cơ Thập Nhất cũng hiểu, mỉm cười: “Vậy hai người nhanh đi đi, chị không sao.” Chỉ bị đụng một cái mà thôi.

Mấy người phía sau đi xuống cầu thang nhìn thấy Lộ Minh Nguyệt và Cơ Thập Nhất đang trò chuyện vui vẻ, trong lòng có phần nghi hoặc, suy nghĩ sao bọn họ lại quen biết nhau.

Hiện giờ cũng có thể xem Cơ Thập Nhất như người nổi tiếng ở Đại học Điện ảnh Đế Đô, nguyên do không chỉ nằm ở người mà còn vì có công ty Giải trí Hoàng Thiên đứng phía sau. Có một số người muốn đi đường tắt đến bắt chuyện nhưng căn bản là không tìm ra được lý do nào.

Lộ Minh Nguyệt và Tô Mai xoay người bỏ chạy, nhưng lại nhanh chóng quay lại, nói nhỏ: “Cảm ơn đàn chị, nếu không có đàn chị, sợ rằng bây giờ em không còn sống nữa rồi.”

Cơ Thập Nhất nói: “Không nghiêm trọng như vậy đâu. Giấc mơ của em chỉ muốn nói cho em biết sau này chân của em sẽ xảy ra chuyện mà thôi.”

Lộ Minh Nguyệt lắc đầu: “Đàn chị, chị có đọc tin tức vụ tai nạn xe buýt du lịch bị lật rơi xuống vách núi ở trên mạng không ạ? Vốn dĩ em sẽ lên chiếc xe đó, nếu không có đàn chị giải mã giấc mơ của em, đoán chừng danh sách người tử vong sẽ nhiều hơn một cái tên của em rồi.”

Cơ Thập Nhất không tranh công, gương mặt thanh tú bình tĩnh: “Đây là phải cảm ơn giấc mơ báo trước của em, nếu không có nó, ai cũng không thể cứu em được.”

Lộ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Đàn chị, em muốn mời chị ăn cơm để cảm ơn chị!”

Tô Mai cũng đứng bên cạnh phụ họa, dù sao, cứu mạng người cũng là chuyện lớn.

Vốn Cơ Thập Nhất đang muốn trốn tránh, nhìn thấy ánh mắt của hai người cũng đành phải đồng ý, nhắc nhở: “Phía sau có rất nhiều người, không phải hai người muốn rời đi sao?”

“Ôi ôi!” Lộ Minh Nguyệt phản ứng kịp, kéo Tô Mai xoay người chạy đi, không dừng lại.

Cơ Thập Nhất nhìn thấy một vài bạn học đi ngang qua người cô còn liếc nhìn cô, cô bình tĩnh đi lên lầu, làm ngơ trước tiếng thì thầm nhỏ to của bọn họ.

Có điều, việc giải mộng đã cứu được Lộ Minh Nguyệt và một vài người cũng khiến cô cảm thấy rất vui vẻ.

Mấy ngày sau, Lộ Minh Nguyệt dứt khoát xin nghỉ ở trong phòng ký túc xá, nhắm mắt làm ngơ.

Cùng với chuyện này dần dần lắng xuống trên mạng, ở trường học cũng vậy. Mỗi ngày đều xảy ra bao nhiêu chuyện, phần lớn sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào kịch bản mới tuyển chọn diễn viên, Lộ Minh Nguyệt cũng nhanh chóng bị bọn họ vứt ra sau đầu.

Ai mà ngờ đâu, hình ảnh hai người Lộ Minh Nguyệt và Cơ Thập Nhất trò chuyện với nhau trong tiệm trà sữa vào đầu tháng 9 bị chụp lại, đăng tải trên BBS [*] của trường, ngay lập tức trở thành tiêu đề hot nhất.

[*] BBS: là Bulletin Board System, là hệ thống bảng thông tin điện tử.

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.