Chương trước
Chương sau
Translator: Bạch Quả

Beta: Thuỷ Tiên

Cơ Thập Nhất khẽ kêu lên: “Châu Châu!”

Tại sao ban ngày không đến mà lại đợi đến đêm khuya rồi lẻn vào phòng, chẳng lẽ thân phận của Châu Châu bất phàm [*]? Hoặc là mang trọng tội?

[*] bất phàm: không tầm thường, hơn người, vượt hẳn người thường.

Cô không khỏi tưởng tượng.

Đoán được cô đang nghĩ gì, Tô Minh Châu kéo rèm lên, uất ức nói: “Hôm nay anh đã cho người đến cầu hôn, sao em không đồng ý?”

Cơ Thập Nhất trợn tròn mắt, thì ra Châu Châu là tiểu thiếu gia nhà họ Minh. Nhưng mà, tại sao vừa mới tỉnh dậy đã đến cầu hôn cô, không sợ cô không đồng ý sao?

Cô giải thích: “Em không biết tiểu thiếu gia nhà họ Minh là ai, không ai nói tên cho em biết cả. Em cứ tưởng là người lạ.”

“Là lỗi của anh.” Tô Minh Châu vội vã nói, hai người cùng ngồi trên giường, anh lại nói: “Anh đã khôi phục trí nhớ rồi.”

“À, có gì đặc biệt không?” Cơ Thập Nhất hỏi anh.

Biết được thân phận của Châu Châu bình thường, cô an tâm hơn ít nhiều.

Tô Minh Châu đáp: “Không có. Hẳn là em đã biết nhà họ Minh nhỉ, em đã khôi phục trí nhớ chưa?”

Cơ Thập Nhất khó hiểu, cô có trí nhớ gì phải khôi phục hả?

Cô chợt nhớ đến những lời nói của Hồng Hạnh, quay sang hỏi: “Có phải trước đây em từng giải mã giấc mơ cho anh?”

Trong màn đêm, vẻ mặt Tô Minh Châu hơi phức tạp, chỉ nhìn người con gái trước mắt với đôi mắt lưu luyến vô ngần: “Không phải là giải mã giấc mơ, là tiến vào giấc mơ.”

“Tiến vào giấc mơ?” Cơ Thập Nhất ngạc nhiên.

Tô Minh Châu gật đầu, khẽ thở dài: “Chuyện rất lâu trước kia em không nhớ ra, nhưng anh vẫn luôn nhớ mãi.”

Căn phòng yên tĩnh lạ thường, một lát sau mới vang lên giọng nói cố gắng đè thấp xuống của Tô Minh Châu.

Anh vốn là người hiện đại, vì duyên phận mà xuyên đến đại lục xa lạ này, trở thành tiểu thiếu gia Minh Châu nhà họ Minh.

Khi ấy, vừa hay thiếu gia nhà họ Minh cùng ông ngoại đi ngao du phía Nam, kết quả là bị bệnh rồi qua đời. Lúc anh xuyên qua, từ mười tám tuổi trở thành mười một tuổi, hai linh hồn va chạm vào nhau khiến anh rơi vào cơn ác mộng.

Đúng lúc này, tình cờ là Cơ Thập Nhất đi theo Cơ Tuần đến đây giải mã giấc mơ, vì vậy mà cô đi vào giấc mơ, bởi vì trẻ con và trẻ con luôn có những suy nghĩ giống nhau. Mà bố cô lúc đó đã hơn bốn mươi tuổi rồi.

Tô Minh Châu rơi vào cuộc sống hiện đại của mình. Trong giấc mơ kia, dường như anh không hề có ký ức, hai người ở trong thế giới hiện đại của giấc mơ cùng nhau lớn lên, cùng nhau trải qua mọi chuyện, cuối cùng là yêu nhau.

Nhưng sau khi Thập Nhất thoát ra khỏi giấc mơ, cô lại hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh dậy thì hoàn toàn không nhớ chuyện cô đã tiến vào giấc mơ. Bác sĩ khám và nói rằng không nên nói ra chân tướng, hãy chờ bình phục một cách tự nhiên.

Vốn dĩ Minh Châu muốn ở lại nhưng bị ông nội đưa đi, từ đó, anh không liên lạc được với Cơ Thập Nhất nữa, nhưng anh có viết thư cho nhà họ Cơ. Đáng tiếc thay, tất cả thư trả lời đều nhận được đáp án cô không có dấu hiệu khôi phục.

Theo lời bố cô nói, Thập Nhất xem ký ức sau tiến vào giấc mơ này như là giấc mơ của riêng cô.

Mà, năm tháng cứ dần trôi qua, anh càng không thể chờ đợi được nữa. Con gái ở đại lục mộng cảnh tầm mười tám tuổi sẽ phải cưới chồng. Còn Thập Nhất mãi không khôi phục được trí nhớ của mình, anh không thể ép buộc cô gả cho anh mà cũng không muốn nhìn cô gả cho người khác.

Vào trước ngày Thập Nhất trưởng thành, sau khi tin tức Vương Sư phá giới trở thành người tạo giấc mơ được truyền ra ngoài, cuối cùng cũng có một phương thức khả thi.

Nhà họ Minh bỏ ra một số tiền lớn để mời Vương Sư, mời ông tạo ra một giấc mơ cho hai người bọn họ. Mà giấc mơ này lấy bối cảnh của bọn họ năm đó, cũng chính là thế giới hiện đại mà anh mơ thấy.

Điều anh mong muốn là anh và Thập Nhất sẽ yêu nhau một lần nữa, không cần biết là trước đây hay bây giờ, chỉ cần có cô là được.

Vương Sư đồng ý, mất gần ba tháng để thu thập ký ức của anh, cộng thêm một vài chuyện mới, tiêu tốn rất nhiều linh lực để xây dựng được cảnh mơ cuối cùng.

Nhưng vì một lý do nào đó, anh tiến vào trong giấc mơ này thì bị mất ký ức, mà Thập Nhất thân mang ngọc bội cổ xưa – bảo vật bí truyền của gia tộc thì lại không bị.

Sở dĩ gọi nó là bảo vật bí truyền, là vì chính bản thân nó đã chất chứa những điều huyền bí.

Thập Nhất không những mang theo được ngọc bội cổ, mà còn có thể hấp thụ linh lực duy trì cảnh trong mơ, dùng để phục hồi cơ thể.

Bởi vì tính cách thay đổi sẽ trải qua những chuyện khác nhau. Vương Sư đã đưa ra một vài lời nhắc nhở, biết đâu sau khi Thập Nhất tỉnh lại thì cô có thể lấy lại được trí nhớ.

Nhưng anh không quan tâm nhiều đến vậy, dù có là khả năng nhỏ cỡ nào thì anh cũng sẽ không từ bỏ.

Và giờ đây, kết quả đã nói cho anh biết rằng, quyết định ban đầu của anh là đúng. Nếu anh không làm như vậy, e rằng bây giờ người đến cầu thân là người khác mất rồi.



Theo lời kể của anh, trong đầu Cơ Thập Nhất hiện lên một vài hình ảnh, vào giờ phút này, những hình ảnh trong mắt cô đã có chút thay đổi.

Hóa ra cô cảm thấy cô không phải là người làm những chuyện đó là bởi vì cô mất trí nhớ, chẳng trách cô chìm vào trong giấc mơ kia mười tám năm, thì ra là để đánh thức cô, đây là ký ức của cô.

Cái gọi là giấc mộng mười tám năm qua, chẳng qua chỉ là những chuyện xảy ra sau khi cô chìm vào giấc mơ.

Khi nhận được câu trả lời, Cơ Thập Nhất bỗng thấy hốt hoảng. Rất lâu trước đây, cô tưởng rằng cô vĩnh viễn không giải được giấc mơ này, bây giờ lại nhận được đáp án, trong thâm tâm bất chợt dâng lên chút thất vọng.

Giải nhiều giấc mơ như vậy nhưng chính mình lại không thể nhìn rõ bản thân, đúng là người trong cuộc thường mơ mơ hồ hồ.

Trong lúc xuất thần, Tô Minh Châu đột nhiên hỏi: “Em có nguyện ý gả cho anh không? Đương nhiên không bằng lòng cũng phải bằng lòng, anh sẽ không để em gả cho người khác.”

Trong bóng tối, Cơ Thập Nhất không thấy rõ mặt anh, nhưng có thể tưởng tượng được anh nhất định rất nghiêm túc, có lẽ còn đỏ mặt nữa, dù sao thì Châu Châu cũng dễ mắc cỡ như vậy cơ mà. Cho dù có trở về hiện thực, thì tính cách anh vẫn như cũ, không thay đổi gì.

Cơ Thập Nhất nổi lên ý xấu: “Vậy nếu như lần này em không thích anh, anh sẽ làm gì?”

Tô Minh Châu vô thức dùng sức nắm chặt tay lại: “Sẽ không. Không được thì làm lại, một ngày nào đó sẽ thành công.”

Sự căng thẳng trong giọng nói của anh khiến Cơ Thập Nhất không nhịn được nữa, cô trở tay nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói: “Lần này anh được như ý nguyện rồi.”

Tô Minh Châu cong khóe miệng, hai mắt sáng ngời ngời: “Vậy nên anh mới nóng lòng đến cầu hôn, em nhanh đồng ý đi.”

“Cho dù em đồng ý, thì bây giờ cũng không thể gả đi ngay được.” Cơ Thập Nhất xoa xoa gương mặt của anh, cảm thấy nhiệt độ hơi cao, quả nhiên mặt anh đã đỏ bừng bừng.

“Vậy thì anh sẽ lén đến đây mỗi đêm.” Tô Minh Châu nói.

Cơ Thập Nhất mỉm cười, giọng nói trong trẻo: “Cẩn thận kẻo bị bắt lại, rồi hôm sau cả đại lục sẽ biết chuyện xấu hổ của tiểu thiếu gia nhà họ Minh.”

“Người trong thiên hạ này đều biết anh thích em, như vậy quá tốt rồi còn gì, sau này sẽ không ai có thể cướp mất em được.” Tô Minh Châu thờ ơ nói.

Vừa trở lại đại lục mộng cảnh, anh tỉnh dậy thì nhớ rõ tất cả những chuyện xảy ra trong giấc mơ, hận không thể lập tức bay đến cạnh Thập Nhất. Đáng tiếc là thân phận của anh không thích hợp để đi vào.

Khó khăn lắm mới chờ được đến khi màn đêm buông xuống, anh không nhịn được nữa, lén lút đi vào, cuối cùng anh cũng thoả nỗi nhớ mong và nhìn thấy cô. Khi thấy cô vẫn còn ký ức trong giấc mơ, sự lo lắng trong lòng cũng tan biến dần.

Điều anh sợ nhất chính là ký ức lần thứ hai này cô cũng sẽ quên mất, vậy thì việc sắp thành lại hỏng, may mắn thay, hết thảy vẫn còn.

Chỉ xa cách nhau một ngày mà dường như hai người có vô số điều để nói, ước chừng nói đến nửa đêm.

Khi trời tờ mờ sáng, cuối cùng Tô Minh Châu cũng phải rời đi. Anh lấy ngọc bội ra rồi đeo lại vào cổ cô. Vừa chạm vào da thịt, hơi ấm truyền thẳng đến trái tim cô, Cơ Thập Nhất không nhịn được mà vươn tay ấn lên ngực.



Sáng hôm sau, Cơ Thập Nhất đến chỗ Cơ Tuần.

Chuyện này cũng không có gì phải ngượng ngùng, cô không còn là một cô gái nhỏ đơn thuần nữa. Cô đã trải qua cuộc sống hiện đại, đối với một số chuyện thì cởi mở hơn rất nhiều, không cần thiết phải chú ý tiểu tiết khi nói chuyện với ông.

Có thể Cơ Tuần đã đoán trước được chuyện tối hôm qua, nghe con gái thẳng thắn đồng ý, mở miệng nói đùa: “Biết những chuyện kia rồi sao? Đêm qua con ngủ thế nào?”

Gương mặt Cơ Thập Nhất hơi đỏ lên: “Bố, bố đừng chế nhạo con.”

Cơ Tuần vỗ đầu cô, dịu dàng nói: “Ta không quan tâm chuyện của con và thằng nhóc nhà họ Minh, chỉ muốn con khôi phục trí nhớ. Nhưng xem ra bây giờ không khôi phục lại cũng không phải là chuyện gì xấu, như vậy cũng rất tốt.”

Năm đó, ông không dự liệu trước được sẽ phát sinh chuyện này, nếu không thì sẽ không để cô đi vào giấc mơ, rồi vô duyên vô cớ mất trí nhớ. Cũng may mà mọi chuyện bây giờ đều thuận lợi. Xem như thằng nhóc nhà họ Minh có tâm, nếu không, ông quyết không bỏ qua cho anh.

Khóe mắt Cơ Thập Nhất ẩm ướt. Bố cô đã vì cô mà làm quá nhiều chuyện. Ngọc bội này vốn nên được đưa cho người kế nhiệm, nhưng lại đeo nó trên người cô lâu như vậy chỉ để khôi phục trí nhớ cho cô.

“Ngoan, khoảng thời gian này hãy cứ vui chơi thỏa thích, không lâu sau sẽ phải lấy chồng rồi.” Cơ Tuần cười: “Sau này sẽ không thoải mái như vậy đâu.”

Cơ Thập Nhất cười yếu ớt: “Cho dù con có lấy chồng thì con cũng có thể trở về mà.”

“Ừm, nhà họ Cơ sẽ luôn là chỗ dựa của con.” Cơ Tuần chắp tay sau lưng, kiên định nói với cô như thế.

Hai người vừa nói chuyện xong thì có một thanh niên mặc trường sam sải bước đi vào, dáng vẻ ấm áp, cử chỉ có lễ nghĩa, phong lưu lại phóng khoáng.

Thanh niên này những tưởng em gái trong trẻo của mình sẽ nhào tới mới đúng, nhưng không ngờ là em gái lại nhìn anh ấy với sắc mặt phức tạp.

“Khụ, khụ, sao Thập Nhất lại nhìn anh trai như thế?” Anh ấy khó hiểu: “Anh đây đặc biệt đến thăm em, mà em không chào đón anh, làm anh đau lòng chết đi được.”

Nhìn dáng vẻ anh ấy như thế này, Cơ Thập Nhất không nhịn được, chậm rãi nói: “… Anh Tám… Anh có thể bình thường một chút được không?”

Từ trước đến nay, những đứa trẻ nhà họ Cơ luôn đặt tên theo thứ hạng, tất nhiên con trai cũng không ngoại lệ. Trên cô có hai chị gái, còn lại đều là anh trai.

Thanh niên mỉm cười: “Anh chỉ đang trêu chọc em thôi, trở về thăm em một chút, nhất định sẽ kịp đám cưới của em.”

Anh ấy lại báo cáo một số tình hình của mình với Cơ Tuần, sau đó nhẹ nhàng rời đi.

Sau khi anh rời đi, Cơ Tuần lại nói: “Buổi chiều Vương Sư sẽ đến, con có thắc mắc gì thì có thể hỏi ông ấy, mẹ con mất sớm, ngày cưới còn phải bàn bạc thêm mới được.”

Cơ Thập Nhất không có dị nghị gì, chỉ cần đúng người, thời gian không là vấn đề.

Buổi chiều, Cơ Thập Nhất bái lạy trong từ đường xong, lúc đi ra thì nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Hồng Hạnh.

“Tiểu thư, ngày cưới của người được định là vào mùng sáu tháng mười, có khoảng chừng nửa năm để chuẩn bị.” Hồng Hạnh khoa tay múa chân: “Còn nữa, còn nữa, đại nhân bảo người nhanh đến đại sảnh.”

Nhà họ Minh là phú thương, hơn nữa, nghe nói sẽ không nạp vợ bé, cộng với danh tiếng của nhà họ Cơ, tiểu thư gả qua đó cũng sẽ không chịu bất kỳ uất ức nào. Với sự nổi tiếng của tiểu thư, được bọn họ cúng bái còn không kịp nữa là.

Cơ Thập Nhất không biết trong lòng cô gái nhỏ này nghĩ gì. Lúc cô đến đại sảnh đã thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi ở ghế khách, nhìn ông ấy và bố đang trò chuyện say sưa, có lẽ ông ấy chính là Vương Sư.

Cô đã đoán đúng. Cơ Tuần lập tức nói: “Thập Nhất, mau qua đây gặp Vương Sư.”

Vương Sư không phải là một cái tên. Sư [*] là cách gọi kính trọng đối với ông ấy.

[*] Sư: Từ sư - 师 này trong từ sư phụ, đúng ra là mình sẽ dịch sư phụ Vương luôn. Nhưng vì có câu này nên mình vẫn giữ nguyên từ Vương Sư nha.

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.