🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lần này nguy hiểm hơn những lần trước đó, Lê Thanh Tuyền bị ngạt khói, hôn mê bất tỉnh, phải tiến hành cấp cứu.

Lúc Nghiêm Tước và Lận Uyên phá cửa xông vào nhà vệ sinh đã bị cháy rụi. Hai người vào cứu cậu cũng bị bỏng không nhẹ, tay chân và lưng đều phải băng bó.

"Sao rồi?"

Mặc Nhiên đã ngồi trước cửa phòng cấp cứu hơn ba tiếng, chân nặng như đeo chì, tâm trạng cũng chập chùng lên xuống.

Anh nhìn Nghiêm Tước và Lận Uyên không màng vết thương đau đớn đến đây, hít sâu: "Vẫn còn đang ở bên trong."

Mặc Nhiên cảm thấy may mắn vì có hai người họ, vì họ cũng yêu Lê Thanh Tuyền không kém mình. Nếu hôm nay chỉ có anh và cậu, chưa chắc gì anh sẽ bảo vệ được người mình thương.

Anh chấp nhận.

Ba người cùng ngồi chờ, nhìn ánh đèn đỏ mà lòng sợ hãi.

Lại trôi qua một tiếng.

"Tước!"

Nhận được điện thoại của Nghiêm Tước là Nghiêm Cửu Tiêu từ thành phố bên cạnh công tác cũng phải về ngay."Bé Tuyền thế nào rồi?"

Nghiêm Tước lắc đầu.

Hắn không biết.

Hắn muốn trả lời là không sao, nhưng nói không ra lời.

Nghiêm Cửu Tiêu nhìn vẻ mặt này của em trai, mày nhăn lại, ngồi xuống cùng đợi.

Phó Bắc Thần và Ức Phong cũng đến.

Ức Phong nói thẳng: "Bắt được người phóng hỏa rồi, là hai tên lưu manh. Có điều, trạng thái tinh thần của họ không được tỉnh táo. Cậu qua xem đi." Giống với Bạch Xương và Tề Thiên, hai gã lưu manh cũng khai là không nhớ.

Nghiêm Tước nhìn cửa phòng cấp cứu, không nói gì.

Lận Uyên nghiêm túc nhìn hắn: "Anh đi đi, Tuyền tỉnh, tôi sẽ thông báo cho đầu tiên."

Mặc Nhiên cũng lên tiếng: "Có hai bọn tôi ở đây rồi, anh mau bắt lấy hung thủ để chúng tôi còn yên tâm"

Chờ Lê Thanh Tuyền tỉnh lại, họ có thể đón Tết, đón sinh nhật cùng nhau mà không phải lo điều gì nữa.



Cả ba người có suy nghĩ giống hệt nhau, tính cách cũng bù trừ cho nhau, như một phần bị cắt ra làm ba khi ghép lại thì vừa khớp. Khi một người chấp nhận hai người còn lại cùng nhau yêu Lê Thanh Tuyền, thế giới dường như dễ chịu hơn.

Nghiêm Tước chớp đôi mắt hơi đau, nặng nề gật đầu, vỗ vai hai bản thân khác của mình.

"Em ấy nhờ hai người."

Lê Thanh Tuyền mở mắt ra đã là ba ngày sau.

Cậu mơ một giấc mơ rất dài, nhưng khi tỉnh lại thì cái gì cũng quên sạch.

Ra là vậy.

Cậu lo sợ và tưởng tượng ra viễn cảnh Trình Noãn Noãn ra tay với mình, Trình Noãn Noãn liền muốn mạng cậu.

Chuyện gì cũng có thể xảy ra...

Lê Thanh Tuyền chỉ cần giữ suy nghĩ đây là một thế giới hòa bình, thế giới hiện thực thì nó chính là vậy.

Người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt.

Cậu cho rằng mình là người ngoài đứng xem chuyện, nhưng thực chất lại trở thành người trong cuộc trong một câu chuyện khác.

Nhưng hình như hơi lạnh? Nhất là ở dưới...

"Tuyền!?"

Lận Uyên đang lau cơ thể cho Lê Thanh Tuyền, nhạy bén nhận thấy được ánh mắt của cậu, vành mắt đỏ hoe khóc ngay tại chỗ.

"Em tỉnh rồi! Hu hu!"

Lê Thanh Tuyền vội vàng ôm Lận Uyên, xoa nhẹ an ủi.

Hắn lập tức lấy điện thoại, liên hệ cho hai người còn lại.

Nghiêm Tước và Mặc Nhiên lập tức tới, chưa tới 15 phút đã có mặt.

Mặc Nhiên đến trường nhưng lòng cứ không yên, nghe tin Lê Thanh Tuyền tỉnh liền bùng kèo với tụi Hứa Xuyên: "Thanh Tuyền!"

Ba người bạn thân biết cậu lại nhập viện, định đến thăm nhưng ngặt nỗi phải tham gia văn nghệ hôm nay. Hai ngày trước đi thăm thì cậu vẫn còn hôn mê, ai cũng lo lắng cho cậu. Nhưng có ba anh bạn trai, ba người bạn thân có lo cũng không tới lượt.

Nhưng Hứa Xuyên, Nghiêm Trạch và Nhiếp Diên đã quyết định, sau này sẽ luôn ở bên cạnh Lê Thanh Tuyền, không để cậu bạn thân gặp chuyện.



"Tuyền cưng."

Người bận nhất phải nói đến Nghiêm Tước.

Mấy hôm hắn đều chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và cục cảnh sát. Trình Noãn Noãn dù có tài đến mấy thì cũng bó tay chịu trói. Cô ta xem thường tất cả mọi người, kể cả cảnh sát, quá tự cao tự đại, đến khi bị còng vào tù vẫn còn không biết điều.

Trình Noãn Noãn đã 18, đủ để chịu trách nhiệm hình sự, Ức Phong có rất nhiều cách để cô ta khai thật hết. Phó Bắc Thần cũng bảo đảm, cô ta sẽ không thể gây hại cho Lê Thanh Tuyền nữa.

Lê Thanh Tuyền nhìn ba anh người yêu, cảm động rối tinh rối mù, không ngôn ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng cậu lúc này.

"Em lấy thân báo đáp bọn anh đi."

Nghiêm Tước hôn lên bàn tay cậu, như có ý tưởng mà nhìn cơ thể trần như nhộng của bé cưng.

Lê Thanh Tuyền tá hỏa, vội lấy chăn đắp lên người, mặt đỏ bừng.

Đây là bệnh viện á!

Người ta mới vừa tỉnh thôi, nên kêu bác sĩ giùm đi chứ!

"Đợi đến sinh nhật ..."

Một câu, đánh thức ba con sói.

Ba người chỉ định đùa một câu rồi thôi, bây giờ không phải lúc thèm muốn người yêu đang yếu, không ngờ có thu hoạch ngoài ý muốn.

Lê Thanh Tuyền vẫn còn lo lắng ba người không thích nhau: "Nhưng mà các anh...

"Bọn anh đều đồng ý, ba người cùng yêu em."

Nghiêm Tước, Mặc Nhiên và Lận Uyên đều đã chấp nhận. Tuy sẽ ghen nhưng không ai muốn cậu khổ sở lựa chọn, chính họ cũng sẽ khó chịu khi thành một lựa chọn.

Hơn hết, ba người là đồng bộ, đây cũng có thể gọi là tình thú.

Tranh nhau mặc quần áo cho Lê Thanh Tuyền, Mặc Nhiên gọi bác sĩ đến kiểm tra.

Ngày tháng còn rất dài, không vội nhất thời.

Chuyện họ muốn, nhất định sẽ xảy ra.

Hoàn chính truyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.