🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lê Thanh Tuyền chỉ nghe được tiếng gió bên tai vù vù thổi mạnh, trong khi ngơ ngác thì một bàn tay rắn rỏi vươn tới, kéo cậu thật mạnh về phía trước.

Cả hai cùng té ngã.

Bịch!

Chậu hoa xương rồng từ tầng cao rơi xuống, chậu sứ nát bươm, đất văng tứ tung.

Lòng Mặc Nhiên còn sợ hãi ôm chặt lấy cậu, phần lưng va đập với mặt đất đau nhức cũng chưa bận tâm, chỉ xem xét cậu có bị thương ở chỗ nào không.

"Tuyền, cậu có đau ở đâu không?!"

Nếu anh không nhanh tay, có khi cậu sẽ...Không dám nghĩ tiếp.

Mặt Lê Thanh Tuyền trắng bệch, lắc đầu, ý thức được vừa mới nguy hiểm cỡ nào, lòng không khỏi rét run, tay chân cũng cứng đờ.

Mặc Nhiên ôm siết cậu vào lòng, thật mạnh thở ra: "May quá!"

Nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ trong lòng ngực, nỗi sợ của cậu bỗng chốc tiêu tan.

Hứa Xuyên thở hồng hộc chạy tới.

"Tuyền!"

"Mặc Nhiên!"

" Ổn cả chứ?!"

Lê Thanh Tuyền từ trong trạng thái khiếp sợ thoát ra, nghe được tiếng Mặc Nhiên hô đau, vội vàng bò dậy.

Lúc ngã xuống cậu nghe tiếng rất lớn, anh làm đệm thịt cho cậu, hẳn là rất đau.

Cậu lo muốn khóc, giọng run run: "Dìu cậu ấy đến phòng y tế đi!"

Hứa Xuyên an ủi Lê Thanh Tuyền: "Ừ ữ, mày đừng khóc, Mặc Nhiên không bị gì đâu."

Nhiếp Diên cùng Nghiêm Trạch dùng sức nâng Mặc Nhiên lên. Cậu tuy nhẹ nhưng cũng mấy chục kí, đè lên anh cũng khiến hô hấp không thuận.

Hàng người nối đuôi nhau đến phòng y tế, Hứa Xuyên thì chạy đến nói với thầy giáo một tiếng.



Phòng y tế không có người, cô y tế đã bị bắt, nhà trường vẫn chưa tìm được nhân viên y tế mới.

Đỡ Mặc Nhiên nằm sấp xuống, Nghiêm Trạch, Nhiếp Diên và Lê Thanh Tuyền loay hoay tìm thuốc dân, dầu gió, bông băng y tế,...

Nghiêm Trạch cầm chai dầu, đánh mắt sang Lê Thanh Tuyền: "Mày cởi đồ cho cậu ta đi"

Mặc Nhiên vừa nâng tay định cởi, nghe vậy ngoan ngoãn buông xuôi, yếu ớt quay đầu, cười với cậu một cái.

"Mình không đau, lần này là thật đó"

Anh muốn cậu quan tâm đến mình cho nên luôn giả vờ, nhưng cũng không muốn cậu lo đến mức phát khóc, lòng anh cũng không thoải mái.

Mặc Nhiên đoán Lê Thanh Tuyền tám phần mười là biết anh giả vờ đáng thương, nhưng cậu không vạch trần mà còn quan tâm ngược lại.

Thiếu niên mà anh yêu không vô cảm, cậu ấy rất tinh ý và mẫn cảm.

Vô thức cuộn tròn ngón tay, cậu giúp Mặc Nhiên ngồi dậy, xuống tay chậm rì rì cởi cúc áo.

Nhiếp Diên thấy hai người lằng nhằng, đẩy cậu qua một bên: "Để tạo làm cho, lỡ cậu ta bị nặng còn chở đi Chợ Rẫy khám."

Mặc Nhiên: "..." Ai mướn?

Lê Thanh Tuyền: "..."

Thoa dầu bôi thuốc xong, Nhiếp Diên và Nghiêm Trạch trở lại lớp học, cậu vẫn ở lại phòng y tế, canh giữ bên cạnh Mặc Nhiên.

Ức Phong nghe học sinh nói lại, đến phòng y tế tìm hai học trò cưng.

Đẩy cửa bước vào, anh ta thấy Lê Thanh Tuyền đang nằm ngủ trên giường bệnh như một thiên sứ. Còn bệnh nhân Mặc Nhiên thì đang ngồi ngắm thiên sứ ngủ.

Ức Phong: ".." Ngoài kia bọn nhỏ yêu nhau kiểu này?

Anh ta hạ giọng, cố gắng không làm cậu bừng tỉnh: "Lại đây thầy kiểm tra vết thương."

Mặc Nhiên gật đầu, nhẹ tay nhẹ chân kéo ghế ra.

"Chuyện chậu hoa.." Nhằm vào anh thì không có gì, nhằm vào Lê Thanh Tuyền thì không xong với anh.

Ức Phong điềm tĩnh đáp: "Thầy sẽ xem lại camera lầu 5."

Mặc Nhiên không nói gì nữa.



Nếu chuyện này là do Mặc Ngạo Thiên bày ra, anh tuyệt đối không nhân nhượng.

Nhưng nếu tính mạng của Lê Thanh Tuyền bị đem ra uy hiếp, anh sẽ từ bỏ, việc trả thù.

Mặc Nhiên có rất ít, cho nên không dám lấy thứ quan trọng nhất đặt lên bàn cân thù hận.

"Không nghiêm trọng, chỉ là va chạm nhẹ, mỗi ngày thoa thuốc tiêu sưng, một tuần là khỏi."

Mặc Nhiên có tập thể hình, chiều cao cũng đang phát triển, không như Lê Thanh Tuyền dậm chân tại chỗ.

Ức Phong nghe chuông reo, đứng lên: "Trò đánh thức trò ấy dậy đi, đừng nghỉ luôn tiết cuối."

Mặc Nhiên nhìn cậu ngủ thơm ngon đến độ chảy nước miếng, không nỡ gọi người ta dậy: "Cho cậu ấy nghỉ được không thầy?"

Ức Phong mỉm cười, ôn nhu trả lời: "Không được, tiết cuối là tiết của thầy"

Tan học.

Mặc Nhiên phải đến chi nhánh công ty mà Mặc lão đã cho đi làm.

Chỉ còn vài hôm nữa là thống kê toàn bộ tài vụ, anh phải tự tay làm lấy mới yên tâm.

Lê Thanh Tuyền không yên tâm để Mặc Nhiên đi làm một mình, đi theo anh.

Lận Uyên biết chuyện cũng đi cùng hai người, giá trị võ lực của hắn là cao nhất đám, gặp tình huống nguy hiểm cũng dễ xử lý. Hành động của Mặc Nhiên làm hắn rất nể, nếu không có anh, người yêu của bọn họ có khi còn đang cấp cứu trong phòng bệnh.

Tưởng tượng mà xem, một chậu hoa rớt thẳng vào giữa đầu, có thể chết.

Nghiêm Tước mà biết, cũng sẽ cảm tạ Mặc Nhiên, quan hệ của ba anh chàng sẽ càng thêm tốt hơn.

Lê Thanh Tuyền nhìn sang Lận Uyên, tò mò hỏi: "Chuyện của Hạ Mẫn Nhi là anh làm hả?"

Đừng hỏi tại sao cậu hỏi, bởi vì vai ác thích chống lại vai chính là chuyện thường. Nghiêm Tước là vai ác trong câu chuyện của Nghiêm Thanh Ti, Mặc Nhiên là vai ác trong truyện của Mặc Ngạo Thiên, cậu là vai ác chống đối Âu Dương Kim Dung Nam Thần. Lận Uyên rất có thể là vai ác một bộ còn lại.

Hắn thừa nhận ngay: "Đúng vậy, hôm ăn sinh nhật cô ta nói xấu em á, nên anh điều tra xem sao. Vừa lúc gửi một phần tư liệu cho thầy Phó thôi hà"

Lận Uyên lại bày ra dáng vẻ cún cưng muốn được khen xương.

"..." Phó Bắc Thần không mời đi uống trà là may rồi đó ông cố ơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.