Lê Thanh Tuyền chỉ nghe được tiếng gió bên tai vù vù thổi mạnh, trong khi ngơ ngác thì một bàn tay rắn rỏi vươn tới, kéo cậu thật mạnh về phía trước.
Cả hai cùng té ngã.
Bịch!
Chậu hoa xương rồng từ tầng cao rơi xuống, chậu sứ nát bươm, đất văng tứ tung.
Lòng Mặc Nhiên còn sợ hãi ôm chặt lấy cậu, phần lưng va đập với mặt đất đau nhức cũng chưa bận tâm, chỉ xem xét cậu có bị thương ở chỗ nào không.
"Tuyền, cậu có đau ở đâu không?!"
Nếu anh không nhanh tay, có khi cậu sẽ...Không dám nghĩ tiếp.
Mặt Lê Thanh Tuyền trắng bệch, lắc đầu, ý thức được vừa mới nguy hiểm cỡ nào, lòng không khỏi rét run, tay chân cũng cứng đờ.
Mặc Nhiên ôm siết cậu vào lòng, thật mạnh thở ra: "May quá!"
Nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ trong lòng ngực, nỗi sợ của cậu bỗng chốc tiêu tan.
Hứa Xuyên thở hồng hộc chạy tới.
"Tuyền!"
"Mặc Nhiên!"
" Ổn cả chứ?!"
Lê Thanh Tuyền từ trong trạng thái khiếp sợ thoát ra, nghe được tiếng Mặc Nhiên hô đau, vội vàng bò dậy.
Lúc ngã xuống cậu nghe tiếng rất lớn, anh làm đệm thịt cho cậu, hẳn là rất đau.
Cậu lo muốn khóc, giọng run run: "Dìu cậu ấy đến phòng y tế đi!"
Hứa Xuyên an ủi Lê Thanh Tuyền: "Ừ ữ, mày đừng khóc, Mặc Nhiên không bị gì đâu."
Nhiếp Diên cùng Nghiêm Trạch dùng sức nâng Mặc Nhiên lên. Cậu tuy nhẹ nhưng cũng mấy chục kí, đè lên anh cũng khiến hô hấp không thuận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-gi-cung-co-the-xay-ra-trong-tieu-thuyet-/3739628/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.