Với thân cao kém, Lê Thanh Tuyền dễ dàng bị Nghiêm Tước đè ép, một cánh tay là đủ gom lại cậu. Ngón tay hắn luồng vào trong lớp áo ngủ bằng lụa, sờ soạng bụng nhỏ, véo véo thịt mềm trên eo cậu. Đầu hắn như có như không tựa vào hõm vai cậu trai, cọ cọ sóng mũi cao thẳng vào làn da non mịn mát mẻ. Hai chân thon dài cong lên, như xúc tu bạch tuộc gắt gao quấn lấy con mồi, bắt đầu cơm nước nó bung.
Cậu đã quen với cái chạm vào nhẹ nhàng, hơi ngứa, cùng cảm giác mờ ám khó tả. Mọi khi hắn giở trò với cậu ôm tâm tình đùa giỡn, nhưng hôm nay, không biết có phải do rượu hay không, hành động của hắn làm cậu cũng hồi hộp theo.
Nghiêm Tước không biết rượu mình uống có nồng độ cồn cao hơn mấy chai rượu vang cộng lại, hơn nữa rượu này còn mang công dụng đặc biệt, nóng trong người.
Lê Thanh Tuyền còn tưởng đâu hắn mắng mình, có chút dở khóc dở cười.
Nhưng rất mau cậu cười không nổi, mếu một khuôn mặt, vừa e thẹn vừa xấu hổ, đưa tay che mặt, ánh mắt nhịn không được phiêu dạt từ trên xuống.
Nghiêm Tước rất nóng, cả hơi thở lẫn các bộ phận khác.
Tỷ như...
Không như vest, thường phục hằng ngày, quần áo ngủ chú trọng thoải mái, vải dệt cũng sẽ mềm nhẹ, mỏng hơn đôi chút.
Vì hai người đều bị cảm nên Lê Thanh Tuyền không bật điều hòa, đèn cũng mờ, trai đơn nam chiếc nằm trên một cái giường, khoảng cách còn cực gần, một người thì vừa mềm vừa thơm như miếng bánh ngọt, một người săn chắc và ấm áp như bếp lò.
Bánh ngọt hấp ở trong lò nướng nhiệt độ cao, phần kem phần bánh gì cũng bị nóng chảy, bắn tùm lum.
Có phản ứng bất quá bình thường.
Lê Thanh Tuyền bị cọ sát ra hoa lửa, nhưng không cháy vượng như Nghiêm Tước, ít nhất lý trí của cậu bảo trì được thanh tĩnh.
Cậu vỗ vỗ vào bắp tay hắn: "Anh tỉnh táo lại đi...Nè, anh ơi. Một cộng một bằng mấy?"
Nghiêm Tước dù xỉn vẫn là dáng vẻ ngất ngây lòng người, âm thanh vô vàn từ tính: "Bốn, cho anh hôn"
Cằm bị nâng, ngón tay hắn như có như không chà sát vành môi, Lê Thanh Tuyền dùng tay chặn tay hắn, hoảng loạn mặt đỏ thẫm: "...Không, không được đâu!"
Nụ hôn đầu mất quá nhanh, cậu còn chưa kịp nhấm nháp mùi vị, lần thứ hai hôn cũng phải để cậu chuẩn bị tinh thần đã. Tuy ở trong phòng ngủ của mình, nhưng cửa không khóa, mẹ cậu có thể đẩy cửa vào bất cứ lúc nào. Với lại, Nghiêm Tước nếu mà biết mình say rượu không tỉnh táo làm này làm kia với cậu, chắc chắn sẽ hối hận muốn chết.
Lê Thanh Tuyền hơi giãy giụa, tóc mái rối loạn rớt hai bên gò má, gương mặt xinh đẹp hồng phớt, trong ánh mắt có sương mù mông lung, cánh môi nhỏ hơi mím lại, như nụ hoa e ấp, tiếng thở nho nhỏ, cổ họng lên xuống có chút khát. Cả người tản ra hơi thở nhu nhược dễ bị khi dễ, chà đạp.
Nghiêm Tước cúi đầu, dùng một bàn tay gom cả hai tay cậu nắm chặt lại, đè cậu không cho hành động lộn xộn, hắn rốt cuộc nhịn không được gặm một miếng bánh ngọt vào miệng.
Ngọt ngọt mềm mềm lạnh lạnh như trong tưởng tượng của hắn.
Môi dần môi trong nháy mắt, đầu óc Lê Thanh Tuyền nóng lên, không suy nghĩ thêm được gì nữa, ngây ngốc bị hỗn thiếu điều nghẹn chết.
Mùi rượu vừa cay vừa ngọt, nồng nàn làm cậu suýt say theo.
Nghiêm Tước lớn như vậy nhưng đây là lần đầu, trúc trắc không chuyện nghiệp, hết ngậm lấy vành môi cậu vừa cắn lại liếm.
Trong không gian tĩnh lặng, mọi âm thanh đều được phóng đại.
Tiếng chụt chụt nho nhỏ liên miên không dứt, hơi thở, tiếng thở dốc, liên tiếp phả vào nhau, nóng rát một vùng da. Máu trong người như sôi sục lên, bộ vị trên thân thể cũng nhạy cảm hơn.
Nóng hừng hực.
Lê Thanh Tuyền cảm giác trên đùi cộm cộm cái gì, nhưng đầu óc cậu thiếu oxi, chỉ biết a um đáp lại vài từ đơn, để mặc Nghiêm Tước cuốn sạch vị ngọt trong miệng.
Cậu bị hôn tê rần, như có như không luồng điện chạy dọc sống lưng, không tự giác cuộn tròn đầu ngón chân, ma sát chân với chân.
Nghiêm Tước hôn môi xong, dời chiến trường đi khắp khuôn mặt, nơi nào cũng phải tiến công một hoặc một vài lần, hừ hừ thỏa mãn.
Nói như thế nào...
Lê Thanh Tuyền không ghét hôn Nghiêm Tước.
Hai người yêu nhau thì sớm hay muộn cũng hôn thôi, nhưng với cậu thì vẫn hơi sớm chút.
Vừa mới còn khuyên cậu đừng vội suy tính chuyện tình cảm chưa được năm phút đã say rượu loạn hôn.
"Đừng..."
Nghiêm Tước say rượu nhưng vẫn biết mình đang làm gì, mượn chút men thổi lớn lá gan, bình thường hắn đùa giỡn vui vui vậy thôi chứ không dám làm thật.
Từ khuôn mặt hôn một đường xuống gần bụng, hắn cảm giác bản thân mà còn tiếp tục hôn xuống nữa, mất kiểm soát, kết quả sẽ là một lần sung sướng cả đời thê lương.
Mất nhiều hơn được.
Giọng hắn khàn đáng sợ. "Đừng sợ, hiện tại...Anh không động vào em."
Trước khi chim muốn vào hang, Nghiêm Tước cắn vào má mềm thịt Lê Thanh Tuyền vài cái, kéo quần lưu luyến mỗi bước đi vào nhà tắm.
Nương ánh đèn, cậu có thể thấy chỗ đó của hắn gồ lên một bọc, xấu hổ giả chết trên giường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]