"Ngày xửa ngày xưa ở một ngôi làng nọ, có một thanh niên trẻ khỏe khôi ngô tuấn tiểu tên là Thạch Sanh.." (1)
Nghiêm Trạch đứng sau cánh gà nhàm chán đọc lời dẫn truyện, thiếu điều ngáp ngắn ngáp dài.
Mặc Ngạo Thiên lên sân khấu một khắc đó, ông cụ Mặc ở dưới hàng ghế khán giả đã hô lên: "Cháu tôi! Cháu tôi đó! Nó đóng chính!"
Mọi người cũng nể tiền nhà họ Mặc, khen Mặc Ngạo Thiên như tinh tú trên trời, không phải người nữa, thái quả hết sức. ( 3 )
Mặc Ngạo Thiên không tới nổi đẹp trai xuất sắc, ngũ quan bình thường, không có gì sáng mắt.
"Ngày nọ, khi Thạch Sanh vào rừng đốn củi như thường lệ thì gặp được Lý Thông, người mưu mô và xấu xí nhất làng. Hai người kết nghĩa anh em..."
Khi Mặc Nhiên vén màn bước ra, ánh đèn sân khấu tô điểm thêm vẻ đẹp trai ngời ngời.
Anh ta cười rất giả, ánh mắt âm u lóe toan tính, giọng nói bình thường trầm thấp được nâng lên một độ cao.
Bề ngoài văn nhã tri thức nhưng bại hoại từ trong xương cốt, giống như Mặc Nhiên. Anh không diễn, anh thoải mái hào phóng bộc lộ cá tính thật của mình.
"A a a! Đẹp trai quá!"
"Dẫn truyện bị đui à? Ảnh đẹp ỉa!"
"Mặc Nhiên! Mặc Nhiên!"
"Đâm sau lưng em đi anh! Đừng có đâm thẳng đó!"
Các bạn nữ như ăn trúng thuốc kích thích la hét ầm ĩ, còn ném hoa lên sân khấu, đãi ngộ của Mặc Nhiên xa xa quăng Mặc Ngạo Thiên mấy dãy phố.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-gi-cung-co-the-xay-ra-trong-tieu-thuyet-/3721217/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.