Chương trước
Chương sau
Từ lầu ba ngã xuống nói chết thì không chết, nhưng gãy tay gãy chân đau nhức xương khớp thì chắc chắn rồi. Lê Thanh Tuyền không biết trình độ y học của Hạ Mẫn Nhi đến đâu, nhưng căn cứ vào vai nữ chính toàn năng của cô ta mà tin tưởng.

Cậu theo chỉ đạo của Hạ Mẫn Nhi vội vàng cầm máu giúp Sở Mộc. Cậu không dám chạm mạnh vào người cô gái, chỉ ấn động mạch, ở bên tai kiên trì nói lời động viên, làm Sở Mộc không chết ngất rồi nhắm mắt xuôi tay luôn.

Lận Uyên kêu xong xe cứu thương cũng vội vàng giúp tìm nẹp gỗ, cố định tay chân Sở Mộc, cầm máu đúng lúc.

Sân trường vây đầy người, từ lúc Sở Mộc ngã xuống đến bây giờ bất quá vài phút.

Chờ thầy cô y tế đến, Lê Thanh Tuyền mới nhường chỗ.

"Mấy đứa tránh ra!"

"Đừng vây quanh, chừa không gian cho bạn ấy thở!"

Có Lận Uyên ngăn đón, đám học sinh cũng biết cứu người cấp bách, tản ra về lớp.

Xe cấp cứu tới cũng rất nhanh, bác sĩ vừa khen Hạ Mẫn Nhi không ngớt miệng vừa nâng cán cứu thương đưa Sở Mộc lên xe.

Lê Thanh Tuyền không biết chuyện này là ông trời tạo ra cho Hạ Mẫn Nhi trổ tài lóa mắt hay thật sự là một vụ án mạng nhằm vào Sở Mộc. Là vế trước hay về sau đều làm cậu lạnh cả người.

Cả người cậu đều không tốt.

Công an cũng sẽ tới vào cuộc điều tra, hi vọng người phụ trách là Nghiêm Cửu Tiêu.

"Tuyền!"

Ba thằng bạn thân nghe tin chạy đến, thấy Lê Thanh Tuyền cả người đầy máu, hoảng hồn chim én. Nếu không phải cậu cản lại thì bọn họ sẽ kêu thêm chiếc xe cứu thương nữa mất.

Lớp 10ĐB1 của bọn họ ở tầng một khi biết tin thì cũng trễ hơn, đến giờ học mà cậu mãi không có mặt trên lớp, dưới sân trường tụ tập nhiều người, Hứa Xuyên có máu bà tám đề nghị ra ngoài xem.

Ai ngờ từ xa trông thấy Lê Thanh Tuyền mặc đồng phục dính máu, còn có vết bẩn, nhăn nhúm, khuôn mặt cậu tái nhợt, mong manh như pha lê dễ vỡ, vừa đáng thương vừa chật vật.



Ba người kia hoảng một đống lớn, xoay quanh Lê Thanh Tuyền lo lắng hỏi han, khi thầy phụ trách dạo một vòng sân trường hòng lùa đám vịt về lớp học, bọn họ mới nửa tin cậu không bị làm sao.

Nhưng cậu mặc như vầy vào lớp sẽ khiến các bạn học hoang mang. Tụi Hứa Xuyên không có đồng phục dự phòng, nếu lột ra đưa cho cậu mặc bọn họ có đứa cởi trần đi học thì xong con bê luôn.

Lê Thanh Tuyền rửa sạch vết máu, đi phòng y tế ngồi đợi bọn bạn tốt đi mượn áo cho mình mặc. Về là không có khả năng về, mẹ cậu lúc sáng đã cảnh cáo, dù trời có sập cũng phải đi học.

Phòng y tế không có ai, cô y tế đã theo lên xe cấp cứu lúc nãy, cậu định tiểu thuyết ra đọc một lát giết thời gian, nhưng chợt khựng lại, có chút sợ sệt do dự.

Nếu thế giới này là do nhiều quyển tiểu thuyết hợp thành, vậy cậu đóng vai trò gì?

...Điên mẹ rồi. (1

Càng nghĩ càng thấy ớn, Lê Thanh Tuyền cảm thấy thời gian tới vẫn là ngưng đọc tiểu thuyết đi, tĩnh tâm, tĩnh tâm.

Đợi không quá 5 phút đã có người mang đồng phục đến cho cậu mượn tạm.

Không phải tụi Hứa Xuyên, mà là người khác.

"Mặc Nhiên?"

Mặc Nhiên luôn mang theo một bộ đồng phục sơ cua, bởi vì thói quen từng bị bắt nạt, không bị xối ướt từ đầu đến chân thì cũng bị đẩy xuống đất bị đánh hội đồng.

"Ừm, tôi nghe Hứa Xuyên nói nên đến"

Anh không nháy mắt nhìn Lê Thanh Tuyền, chầm chậm nở nụ cười nhẹ, đôi mắt màu mực không chút ánh sáng.

Giống như cơn mưa hôm nọ đã cuốn hết chút ôn nhu còn sót lại trên người Mặc Nhiên.

Có mùi phản diện sắp hắc hóa.

"Cảm ơn." Nhận đồng phục kèm theo áo thun từ anh, cậu bị nhìn tới dựng lông tơ, kéo lại rèm che rồi mới dám thay áo mới.

Lê Thanh Tuyền cảm thấy cực kì bất ổn.



Cậu không biết gì về Mặc Nhiên, nhưng Tưởng Kha Nam biết. Trong vài lần nói chuyện, cậu không muốn biết cũng bị cậu ta ghé vào tai nói hết.

Mặc Nhiên là con ngoài giá thú. Hoàn cảnh sống của anh so với trong tưởng tượng của Lê Thanh Tuyền còn muốn không xong.

Mẹ là tiểu tam, bố là trai đểu, ông bà thì khắc nghiệt, thừa kế không có phần, từ nhỏ tới lớn bị anh em họ hàng nhà họ Mặc chỉ vào cái mũi mà mắng chửi đánh đập. Mặc Ngạo Thiên thì khác, cậu ta mới là người thừa kế hợp pháp của Mặc gia. Bởi vì muốn lấy lòng nịnh nọt Mặc Ngạo Thiên, Mặc Nhiên suốt thời gian đi học đều bị...

Mặc Nhiên còn có thể phản kháng sao?

Cho nên anh ta luôn chịu đựng.

Lê Thanh Tuyền cũng từng bị bạo lực học đường, cậu không dám nói mình hiểu hết những cảm xúc của đối phương, nhưng cũng đồng cảm một vài. Cậu may mắn hơn Mặc Nhiên ở chỗ, cậu còn có tụi Hứa Xuyên làm bạn.

Nếu cậu là Mặc Nhiên, cậu cũng sẽ...

"Vặn cổ từng thắng, đứng ở chỗ cao hơn đạp tụi nó nhẹp shit."

Đùa thôi, tư duy của phản diện làm sao cậu hiểu được.

Nếu cậu đoán trúng thì thành phản diện cmn luôn rồi.

Ha ha ha...

Ngoài rèm, vang lên tiếng cười trầm thấp của Mặc Nhiên.

"?"

"Bạn cùng bàn, suy nghĩ của cậu rất tuyệt."

Lê Thanh Tuyền hậu tri hậu giác nhận ra gì đó, khóc không ra nước mắt.

Ủa mình là phe ác á hả??
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.