Ngày hôm qua ngựa ngựa đi bộ về nhà, Lê Thanh Tuyền phải trả giá đắc.
"39 độ!" Mẹ Lê cao giọng.
Bà miệng thì quở trách nhưng tay lại dán miếng hạ sốt lên trán cậu: "Lớn già đầu rồi còn tắm mưa để cho bị cảm như vầy."
"Khụ khụ...
Lê Thanh Tuyền nằm một cục trên giường, mặt ủ mày ê, suy yếu chớp mắt.
Đầu đau, cổ họng cũng đau, lạnh nữa.
Cậu cũng hối hận lắm, nếu biết sẽ bị cảm thì lên xe đi với Triệu Dương cho rồi.
Ăn cháo, uống xong thuốc, đầu óc Lê Thanh Tuyền càng ngày càng nặng, nửa hôn mê nửa mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
"Nó còn ngủ à? Để dì kêu nó dậy."
"Không sao đâu dì, cháu ngồi chờ cũng được."
Trong lúc mê man, cậu nghe thoang thoảng tiếng nói chuyện của mẹ mình với ai đó.
Âm thanh đóng cửa vang lên, có tiếng bước chân.
Lê Thanh Tuyền cố gắng banh mắt ra nhưng cơ thể chậm chạp không thèm phản ứng.
"Tuyền cưng...
"Dễ thương quá nha." Đến bệnh mà còn xuân sắc mỏng manh khiến người ta muốn chăm sóc cả đời.
Lê Thanh Tuyền: "... Cách xưng hô này sao mà...
Cậu đã biết là ai, không thèm gượng dậy nữa, ngủ tới chết luôn còn được.
Sao cha già Nghiêm Tước lại tới đây.
Sao mẹ để ổng vào, ổng thịt con mẹ thị sao mẹ ối giời ơi.
Lê Thanh Tuyền run và run.
Chuyện cậu lo là không có khả năng xảy ra.
Nghiêm Tước không phải hạng thiện lương gì nhưng rất tuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-gi-cung-co-the-xay-ra-trong-tieu-thuyet-/3701376/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.