Chương trước
Chương sau
Nghiêm Cửu Tiêu là một trong số ít những người gặp dung nhan của Lê Thanh Tuyền mà không bị động kinh, ngạc nhiên ngã ngửa. Bởi vì thực tập ở cảnh cục hai tháng hè, mỗi lần cậu dắt chó đi ngang qua, hắn không ra ngoài tuần tra, hai người đều sẽ lên tiếng chào hỏi.

Vì có Nghiêm Trạch kẹp ở giữa, mỗi lần học nhóm, cả bọn sẽ dắt nhau về nhà cậu ta tìm tài liệu ôn tập, đã gặp qua hai anh trai Nghiêm gia lớn hơn bọn họ 6 tuổi.

Trong ba tháng ốm đi thấy rõ, Nghiêm Cửu Tiêu mặt ngoài thường thường nhưng lúc trước được Lê Thanh Tuyền ốm lại chào hỏi cũng bị giật mình không nhẹ.

Cục cảnh sát thành phố đồ sộ, có khí thế uy nghiêm, chính nghĩa xua tan cái ác, Lê Thanh Tuyền cũng bị ảnh hưởng, thẳng sống lưng mà đi.

Cậu chỉ bước vào đây đúng một lần lúc mới đẻ làm giấy khai sinh, mà cũng không tự bước, bị bế cơ.

Sảnh vào rất lớn, không có gì hoa lệ như bài trí ở khách sạn, chỉ có mấy hàng ghế ngồi chờ, một cái màn hình to đính trên tường, vài chậu cây xanh đặt các góc, có nhiều quy định được dán trên tường, thông báo,...

Thứ làm Lê Thanh Tuyền trang nghiêm khi nhìn đến, không gì khác ngoài hình ảnh của Bác, quốc kỳ và bản đồ của nước mình, Việt Nam.

Vì bây giờ đang là ngoài giờ làm việc, đa số các vị đã tan ca về nhà, nhân viên còn lại rất ít, đa số là những người làm giấy tờ. Nhưng nếu xảy ra tai nạn, cho dù đang tắm cũng đều sẽ bị điều động đến hiện trường ngay lập tức.

Lê Thanh Tuyền khi đi ngang qua ai, cũng sẽ bắt chước Nghiêm Cửu Tiêu chào theo quân lễ, chọc cho mọi người vui vẻ cười rộ lên.

"Chào đồng chí ạ."

Bọn họ vì nhân dân phục vụ, đương nhiên sẽ hạnh phúc nếu người dân đáp lại mình, là nghĩa vụ, không cần người mang ơn huệ to lớn gì.

Nghiêm Cửu Tiêu có một văn phòng nhỏ nằm trong góc ngoài rìa, hắn dẫn theo cậu đi vòng qua vòng lại thêm vài phút nữa mới đến.

Lê Thanh Tuyền ban đầu còn ráng nhớ đường, lúc sau thành đứa mù, Nghiêm Cửu Tiêu dắt cậu đi lọt qua khu khác chắc cậu cũng không biết.



Văn phòng nhỏ chỉ có một bộ bàn làm việc, một bộ bàn ghế và nhà vệ sinh cũng nhỏ nốt, cậu đi qua ngồi xuống sô pha, nhịn không được cảm khái.

"Khác với tưởng tượng của em quá."

Vừa đẹp lại còn rất oách!

Nghiêm Cửu Tiêu mở hộc bàn lấy ra một gói trà shan tuyết, vừa xé mở đóng gói vừa giải thích: "Cảnh cục bên này chỉ xử lí hành chính xã hội, bên kia mới là hình sự, PCCC. Nếu em muốn xem diễn tập thì qua cục bên kia."

Woa!

Nghe qua phức tạp thật.

Lê Thanh Tuyền lập tức đứng lên, cầm lấy bình trà, lại vươn tay cầm gói trà: "Để em pha cho." Đâu có cái chuyện anh lớn pha trà phục vụ em út.

Nhìn bàn tay trắng tinh, dáng ngón tay hơi béo béo, Nghiêm Cửu Tiêu lại nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc, như băng sương vạn năm của cậu, rất vui lòng để cậu pha trà.

"Ừm."

Nghiêm Cửu Tiêu chỉ cậu nơi đặt máy đun nước, bồn rửa rồi ngồi xuống bàn trà dùng khăn giấy cẩn thận lau mấy cái cốc. Hắn rất ít qua bên này làm công, mặc dù công việc bàn giấy rất phù hợp với hắn, nhưng hắn thích hướng ra bên ngoài chạy. Miền Bắc có bão, hắn cùng mấy anh em bên PCCC bên kia chạy đi cứu hộ cứu trợ, từ túi tiếng trích ra một số tiền làm từ thiện.

Hôm qua về thì cũng khuya khoắt, Nghiêm Cửu Tiêu không về nhà, ngủ ở cảnh cục một đêm, sáng sớm thì theo chân cấp trên làm một ít sự vụ. Trông hắn không những không uể oải, bẩn thỉu mà tinh thần còn sáng láng, hồ hởi, càng đẹp trai.

Nhìn Lê Thanh Tuyền pha trà, là một kiểu thưởng thức thị giác, càng nhìn, hắn càng cảm khái. Tại sao cậu không phải là em trai nhà mình cơ chứ, nhóc Nghiêm Trạch ngoài thích học và tán gái ra, không có chỗ nào làm người ta thích nổi, y như con cáo già, tính toán chi li.



Nhìn cậu chậm rì rì bê ấm trà nóng ra, Nghiêm Cửu Tiêu lần này không ngồi yên, đưa tay cầm: "Cẩn thận bỏng, để anh." Bình sứ thì sứ, loại này hắn mua giá rẻ, cách nhiệt cũng không tốt lắm.

Lê Thanh Tuyền cơ mặt run run nhìn hắn trực tiếp năm ngón tay thon dài cầm lấy thân ấm: "..." Ai mới là người có khả năng bị bỏng hơn?

Da dày thịt béo cũng không phải dùng mấy lúc này, thiệt là.

Hỏng biết ổng có phải anh ruột thằng Trạch láu cá hong nữa.

Nghiêm Cửu Tiêu đổ cho cậu một ly xong mới rót cho mình: "Nhìn dáng vẻ của em, tới đây là có chuyện cần giải quyết?"

Lê Thanh Tuyền nhìn hắn xoay 180 độ từ người hàm hậu IQ kém thành điều tra viên thứ thiệt, chấn kinh gật đầu: "Anh đoán đúng."

"Em muốn tìm một chú công an hỏi thăm vài thứ."

Cậu muốn hỏi xem mình tố cáo ông thầy tiếng Anh tội quấy rối thế ổng có bị bắt không.

"Tìm ai?"

Nghiêm Cửu Tiêu nhíu mày, trà trong miệng nháy mắt hết thơm.

Lê Thanh Tuyền lặp lại: "Tìm chú công an xin ít thông tin."

Hắn không nói gì, chỉ nhìn cậu, như đang nói: Anh ngồi một đống ở đây mà em lại muốn tìm người đàn ông khác?

Lê Thanh Tuyền: "??" Cậu không phải nhà chiêm trí học, không biết hắn suy nghĩ gì nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.