Lê Thanh Tuyền cảm thấy, nếu cậu không điên thì hẳn là thế giới này điên rồi.
Nếu không thì tại sao...
...
Mùa thu, mùa khai giảng.
Ngày 5 tháng 9, ngày trọng đại đối với học sinh cấp ba.
Từ sáng sớm dưới cổng nhà họ Lê đã tụ tập một đống trai đẹp, đều là thanh thiếu niên thanh xuân dạt dào, mầm non đỉnh nóc kịch trần của xã hội, ngắm đã con mắt. Túm đại một đứa trong đám ra, chính là ô mai gu.
Những người đi ngang qua sôi nổi ghé mắt, có tán dương, có trầm trồ cảm thán, con nhà người ta cả đấy.
Hứa Xuyên nhìn cửa nhà họ Lê đóng chặt, thắc mắc: "Thằng Tuyền đâu?"
Nghiêm Trạch đoán mò nhưng khẳng định chắc nịch: "Nó ngủ chưa dậy."
Lê Thanh Tuyền là đứa có lối sống buông thả nhất nhóm, nước tới chân mới nhảy, tùy tâm tùy ý.
Nhiếp Diên ném cặp cho Hứa Xuyên, xắn tay áo lên, quen cửa quen nẻo leo cổng nhà thằng bạn: "Để tao vào gọi nó."
Cổng nhà họ Lê không cao, Nhiếp Diên không dùng bao nhiêu lực, chân dài bật nhảy, nửa người đã búng qua.
Bác hàng xóm dắt chó ngang qua: "..." Có nên báo công an không đây?
Nghiêm Trạch nhịn không được oán giận một câu: "Hẹn nhau đi sớm chơi bóng mà nó vậy đó." Nói thì nói vậy nhưng cậu ta không có vẻ gì khó chịu, còn lấy điện thoại chụp lại khoảng khắc vàng của Nhiếp Diên.
Hứa Xuyên cười muốn nội thương, còn chạy đến tạo kiểu trước ống kính: "Mày làm như lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-gi-cung-co-the-xay-ra-trong-tieu-thuyet-/3688100/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.