Vậy mà Mạnh Y Y hơi không thích ứng được với một Tô Thanh Dật như vậy.
Có lẽ là vì những nhiệm vụ phía sau được thực hiện quá thành công, một khi nắm chắc tính cách và phong cách hành sự của anh thì có thể tạo ra kế hoạch để nắm bắt được anh, và sau khi trở thành vợ anh, anh cũng đối đãi một lòng một dạ.
Sau khi được anh nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, bây giờ lại phải đối diện với một Tô Thanh Dật tỏ ra căm ghét và chê bai cô khiến cô có thứ cảm giác mông lung vi diệu, bởi vì bỗng chốc, cô không nhìn thấu được anh nữa.
Mạnh Y Y bất giác đẩy anh một cái. “Hờ hờ, anh muốn làm hại em mà cũng không áng chừng anh có tư cách hay không.”
Mạnh Y Y khinh bỉ quan sát anh từ đầu đến chân một lượt, cơ thể thế này thì bảo Mạnh Tiểu Vĩ tẩn là được, tẩn cho gục xong thì còn có thể bảo Mạnh Đại Vĩ tặng thêm cho hai cú đá.
Tô Thanh Dật vẫn mang dáng vẻ khiến cô ghét. “Cô cứ thế chắc chắn sau này tôi sẽ ở lại thôn Song Khê cả đời à?”
Mạnh Y Y ngẩn người, sau đó nhìn anh vẻ ngờ vực, chẳng lẽ anh biết tin tức sắp khôi phục kỳ thi đại học rồi? Nhưng rõ ràng là không phải mà, bây giờ còn đang họp bàn và vẫn chưa có kết quả, sao anh lại biết được?
“Nếu anh bắt nạt em, cho dù anh chạy đến chân trời góc bể, hai anh trai em cũng có thể tìm được anh rồi cho anh nhừ đòn.” Mạnh Y Y cố ý vung nắm đấm, dáng vẻ tùy hứng, như vậy sẽ phù hợp với tính cách của Mạnh Y Y.
Khóe miệng Tô Thanh Dật nhếch lên. “Cô cứ việc bảo họ đánh chết tôi, tôi cũng sẽ không đối tốt với cô thêm một chút nào.”
Tô Thanh Dật nói xong bèn nở nụ cười. “Bây giờ cô cũng có cơ hội nếm thử chút đấy.”
Mạnh Y Y luôn cảm thấy anh lại đang lên kế hoạch gì đó, lời anh nói thể hiện ngấm ngầm hoặc rõ ràng rằng nếu cô kết hôn với anh thì sẽ không có kết cục tốt, nhưng rõ ràng anh không phải người như vậy.
Cô hếch cằm, dáng vẻ hơi làm bộ làm tịch. “Hừ, anh đừng tưởng anh nói như thế thì em sẽ bỏ qua cho anh, anh càng không muốn cưới em thì em lại càng phải lấy anh, cứ cố ý làm khó anh đấy.”
Anh có thể làm gì em?
Mạnh Y Y hừ một tiếng, bưng bát kiêu ngạo ra về. Người nói cô như thế không xứng ăn bánh lúa mạch nhà cô.
Cô bực bội ra về, cũng là vì thái độ của Tô Thanh Dật với cô khiến cô hơi tổn thương. Vậy mà anh lại đối xử với cô như thế, kiếp trước anh tốt với cô đều là giả sao, đổi sang nơi khác thì đã không nhận ra đây là anh nữa rồi.
Sự bực tức này thực sự hơi vô lý, cô luôn nhận ra người ta nhưng lại luôn ngược đãi người ta, chỉ cho phép bản thân cô đối xử không tốt với người ta, song lại không cho người ta đối xử không tốt với cô.
Cô vỗ đầu mình, cảm thấy suy nghĩ của mình hơi quá đáng, bèn dứt khoát không nghĩ đến thái độ của Tô Thanh Dật nữa. Kinh nghiệm đúc rút được từ vô số thế giới nói với cô rằng chỉ cần có thể trở thành vợ của Tô Thanh Dật thì tất cả đều không phải vấn đề.
Điều khiến cô cảm thấy mông lung và khó hiểu là ở thế giới chủ này, rốt cuộc cô phải làm gì, chẳng lẽ khiến Tô Thanh Dật yêu cô chính là mục đích cuối cùng? Cô luôn cảm thấy không thể đơn giản như vậy, đời này cho dù Tô Thanh Dật yêu cô, không thể sống thiếu cô thì có liên quan gì đến việc cô đã ngược anh ở rất nhiều thế giới khác?
Nhiệm vụ không có mục đích mới khiến người ta buồn bực nhất.
Khi về đến nhà, cô gặp chuyện còn khiến mình buồn bực hơn.
Lúc này nhà họ Mạnh cũng đang ăn sáng. Mọi người rất thích món bánh lúa mạch, trong bánh còn cho thêm đường. Thực ra nhà họ Mạnh thật sự không nghèo, trong nhà còn có không ít đường, nhưng cũng không ngăn được việc mọi người đều tiết kiệm, bảo họ ăn thì họ tiếc của, chỉ có người không tiếc như Mạnh Y Y ăn thì mọi người mới cùng ăn.
May là người nhà họ Mạnh tiết kiệm song lại không yêu cầu Mạnh Y Y cùng tiết kiệm, nếu không cô sẽ thật sự không sống nổi mất.
Người nhà họ Mạnh thấy bát của Mạnh Y Y thì đều ngẩn người.
Mạnh Đại Vĩ chủ động lên tiếng trước tiên: “Trí thức Tô không có nhà à?”
“Có ạ. Nhưng anh ta mắng em, nói em lãng phí không hiểu phải thông cảm cho mọi người các kiểu. Em ăn hay dùng đồ của anh ta chắc mà anh ta nói em như thế, người mắng em không xứng ăn bánh lúa mạch nhà mình.”
Mạnh Y Y trông tức lộn ruột.
Cô len lén nhìn Mạnh Hữu Lương, thêm mắm dặm muối cho bố mình nghe, mong nhân vật lớn này có thể giày vò Tô Thanh Dật, để anh biết kết cục khi mắng mình.
Cô quyết định rồi, cô không thể đi con đường lấy lòng Tô Thanh Dật, bây giờ nịnh nọt anh chẳng có chút xíu tác dụng nào mà chỉ có thể cho anh cơ hội để anh bắt nạt mình, được không bằng mất.
Cô muốn đi con đường luôn đàn áp anh, trong tình hình Tô Thanh Dật cực kỳ ghét cô, cô sẽ dần dần cho anh biết mình cũng có ưu điểm, thực ra cô cũng không tệ, như vậy thì ngược lại anh có thể có chút cảm tình với mình, con đường này khá bảo đảm.
Bình sinh cô ghét nhất chuyện sau khi nam chính ngược nữ chính, nữ chính ra đi rồi nam chính mới nhận ra mình yêu cô ấy, sau đó theo đuổi lại nữ chính, ngược một tẹo rồi HE. Như thế rõ là nhạt nhẽo, bị ngược cũng không bù đắp lại được, so với việc người ta ngược cô, cô thích ngược người ta hơn, tốt nhất là tạo ra hội chứng Stockholm[1] gì đó.
Mạnh Hữu Lương đặt cạch đôi đũa xuống bàn, nét mặt vô cùng nghiêm túc, khiến bốn đứa trẻ ở bên cạnh không khỏi ngồi thẳng lưng lên.
“Mạnh Y Y, con bao nhiêu tuổi rồi?” Mạnh Hữu Lương nhìn sang con gái với ánh mắt sắc lạnh. “Tiểu Tô nói con mấy câu thì sao? Bảo con tiết kiệm cũng là vì muốn tốt cho con, chẳng lẽ sau này con vẫn muốn như thế này à?”
“Bố… Tô Thanh Dật mắng con, sao bố lại bênh anh ta.”
“Đừng có trẻ con. Chăm chỉ làm việc nhà, sau này quần áo bị thủng bị rách thì cũng đừng có vứt đi, ai cũng sống như thế cả, cuộc sống như thế con có sống hay không?”
Mạnh Y Y phồng mang trợn má.
Mạnh Y Y không thích quần áo rách, nhưng sao có thể vứt đi, tất cả đều bị Mạnh Chí Cầm lấy đi hoặc là bị hai bà chị dâu cầm đi cho người ở nhà mẹ đẻ mặc, cho nên trong nhà rất hoan nghênh thói quen này của cô, cô không cần nữa thì họ có thể chọn để tự dùng.
Bởi vì cho dù nhà họ Mạnh có vải thì cũng không nỡ may quần áo, chỉ có một mình Mạnh Y Y nỡ may rồi tha hồ giày vò.
Ngay cả Dịch Quế Hoa cũng không tán thành cách hành sự của con gái, sao có thể bưng bánh lúa mạch đi rồi lại bê về chứ, vô ý tứ đến vậy luôn?
Dịch Quế Hoa cũng tức, bình thường con gái lanh lợi biết bao nhiêu, sao cứ nhằm lúc này mà ngốc nghếch vậy chứ. Dịch Quế Hoa đứng dậy, gí ngón tay thật mạnh lên trán Mạnh Y Y. “Con có ngốc hay không? Lại còn bưng đồ ăn về, mau bưng sang đó đi, nếu không Tiểu Tô sẽ nghĩ thế nào về con?”
“Anh ta có muốn nghĩ gì về con đâu.”
“Nói năng thế nào đấy?”
Khuôn mặt Mạnh Y Y trông đầy ấm ức. “Mẹ, sao mẹ cũng thế này chứ, mẹ không nghe thấy con nói là Tô Thanh Dật mắng con à.”
“Đáng đời mày.” Lúc này Dịch Quế Hoa thở dài một hơi. “Đây là kết quả mà bố mẹ đã bàn bạc với Tiểu Tô, mày cũng biết tình hình của Tiểu Tô rồi ấy, cậu ấy chỉ một thân một mình thì có thứ gì tốt cho được? Dù sao cũng không thể để bố mẹ một mực chu cấp cho mày sau khi hai đứa kết hôn đúng không, thế thì còn ra thể thống gì. Mày tự chọn cậu ấy thì phải chấp nhận cuộc sống như thế. Tính toán cho kĩ vì cuộc sống sau này vào, không thể cơm không biết nấu, càng không thể thay đổi quần áo xoành xoạch đâu.”
Mạnh Y Y thực sự khó mà tin được lời mình vừa nghe. “Kết quả mà bố mẹ bàn bạc với anh ta ấy ạ? Tức là Tô Thanh Dật không phản đối chuyện cưới con?”
Mạnh Y Y luôn cảm thấy mình đã nắm bắt được gì đó.
Nhắc đến chuyện này, Dịch Quế Hoa bèn cười. “Tuy Tiểu Tô không tiện nói nhưng mẹ nhìn ra được, cậu ấy có ý với con, nhưng thấy con được nuông chiều thành quen nên mới không thể hiện ra. Bây giờ thì sao, cậu ấy đương nhiên bằng lòng lấy con rồi.”
“Anh ta đích thân nói với bố mẹ như thế ấy ạ?”
“Còn giả được nữa à?” Dịch Quế Hoa vỗ vai con gái. “Tiểu Tô chắc chắn chỉ nói con một hai câu thôi, dù con tức giận thì cũng không được làm thế này. Đợi lát nữa đi xin lỗi cậu ấy đi, rồi mang thêm chút đồ đến đó…”
“Con chả thèm.”
“Đừng có trẻ con.” Dịch Quế Hoa cảnh cáo con gái. “Được rồi, vốn không muốn nói với con, Tiểu Tô chạy hẳn lên thị trấn để mua chút bánh ngọt cho con đấy, để ở phòng con rồi, nói là vốn muốn tặng con niềm vui bất ngờ…”
Mạnh Y Y tức lộn ruột.
Cái tên giả nai tơ Tô Thanh Dật kia.
Bề ngoài một kiểu sau lưng lại kiểu khác, anh đang cố ý thể hiện như thế trước mặt người nhà cô, còn với riêng cô thì lại như thế, giày vò cô như thế.
Mạnh Y Y nhìn mẹ mình vẻ thăm dò. “Nhưng mà… Nhưng mà vừa nãy hình như Tô Thanh Dật nói anh ta không hề muốn lấy con.”
“Thế thì chắc chắn là con hiểu sai rồi. Trước kia Tiểu Tô từ chối là bởi cậu ấy cảm thấy không thể cho con được cuộc sống tốt hơn, con mà lấy cậu ấy thì sẽ không được sống thoải mái. Con người Tiểu Tô không tệ, con xem đấy, ngay cả những chuyện này cũng nghĩ cho con…”
Mạnh Y Y: …
Cô bỗng sực nhớ ra một chuyện, trong một bộ phim nào đó, nữ chính luôn bị chồng bạo lực, nhưng hình tượng của chồng nữ chính ở bên ngoài luôn cực kỳ tốt, ai cũng khen anh ta, một khi nữ chính tỏ ra bất mãn thì mọi người đều cảm thấy nữ chính quá đáng, đàn ông tốt như thế mà còn chê…
Bây giờ Mạnh Y Y hoàn toàn hiểu được cảm giác đó rồi.
Cô nhìn chằm chằm bát bánh lúa mạch đó, dù sao cô cũng không thể đi xin lỗi Tô Thanh Dật và còn đi đưa đồ cho anh.
Không phải giả nai tơ, mà là tâm địa đen tối.
Cô nhìn về phía xóm Tiểu Khê. Tô Thanh Dật, anh tưởng như vậy thì có thể bức tôi biết khó mà lui rồi chủ động hủy hôn à? Vậy thì anh nhầm rồi.
Không thể không nói, trong lòng cô láng máng có chút cảm giác kí/ch thích, chuyện này hơi thú vị rồi.
[1] Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]