Mạnh Y Y men theo con đường nhỏ vào núi, vào trong là rừng cây có phạm vi hoạt động khá rộng. Trong rừng cây cỏ rậm rạp, thân cây cao to, cây cỏ toát ra sức sống hừng hực. Có điều, cô vừa mới đi vào một lúc mà giày đã đẫm sương rồi. 
Cô nhìn đôi giày của mình, hơi hối hận, đáng lẽ không nên đi giày vải, nên học theo người trong thôn đi giày cỏ mới phải, chí ít sẽ chẳng phải lo dính sương. 
Lúc này, cô lại thở dài một hơi. Nếu bấm ra một loại phép có thể hong khô giày thì hay rồi. Thôi vậy, càng nghĩ càng cảm thấy cuộc sống của mình bây giờ thật đau khổ. 
Giày ẩm ướt cũng có chỗ tốt, có thể thoải mái làm bạn với cỏ dại, cứ thỏa thích tìm nấm mà chẳng cần lo sợ gì. 
Người địa phương gọi tất cả những loại nấm ăn được ngoài nấm chuôi ô là nấm sương. Cũng có nguyên do cho sự khác biệt đó. Thể tích của những loại nấm nhỏ đó hoàn toàn không thể bì với nấm chuôi ô, khiến Mạnh Y Y cảm thấy tìm nấm sương thật sự chẳng hời. 
Sau mấy tiếng, thu hoạch của cô khá phong phú. 
Cô xách giỏ về nhà, nghĩ xem trưa nay nấu món gì. 
Bữa cơm trưa quả nhiên giống như Mạnh Y Y dự liệu, mọi người trong nhà khen không ngớt miệng món canh nấm và nấm xào. 
Thế là mấy ngày liên tiếp, Mạnh Y Y đều đi nhặt nấm, ai bảo đây là mùa phù hợp để nhặt nấm chứ? Thi thoảng, Dư Tiểu Giai cũng đi theo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-doi-ta/2829933/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.