[6]
Trời đã sáng, Cố Thanh Dật đã mặc xong quần áo, anh ngồi trên giường, nhìn người nằm trên giường với khuôn mặt nôn nóng mà tê dại.
Cô ngủ rất say, ánh sáng dịu nhẹ từ ngoài ô cửa chảy vào, không sáng rực cũng chẳng u ám, đủ để anh nhìn rõ khuôn mặt cô, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi tinh tế, mỗi một điểm đều đẹp vừa đủ. Nhưng những điều này không làm nguôi ngoai được cơn bồn chồn và lo âu trong lòng anh.
Là rượu khiến anh kích động hay là muốn dằn lý trí “không nên”, “không được” đó xuống rồi hoàn toàn điên cuồng một lần?
Cố Thanh Dật day trán, thấy cô cử động khe khẽ, anh giật thót cả mình, sau đó chờ đợi cơn phong ba hoặc sự kỳ vọng mà anh còn chưa mường tượng trước được.
Cô cũng uống rượu, vậy thì đó là phản ứng thật lòng, hay là kích động sinh ra vì rượu? Cô có hối hận không? Hay là sẽ…
Cô vẫn chưa tỉnh, chỉ khẽ động đậy, đôi tay trắng muốt như ngọc thò ra khỏi chăn, ngay cả bờ vai cũng lộ ra lờ mờ, ở vị trí sâu bên trong hơn có một dấu vết nhỏ hơi lộ ra, nửa ẩn nửa hiện, là dấu ấn và bí mật riêng tư nhất thuộc về hai người.
Cố Thanh Dật vươn tay dém lại chăn cho cô.
Một lúc lâu sau, cô vẫn chưa tỉnh.
Bấy giờ Cố Thanh Dật mới đứng dậy, dọn dẹp bát đũa trong phòng mang ra ngoài chuẩn bị rửa thì Cố Hoa đã đi tới.
“Cứ để chị rửa cho!”
Cố Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-doi-ta/2828405/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.