[2] VỐ LỪA
Cố Thanh Dật không cho rằng mình thực sự có hứng thú gì với Bạch Y Y, chuyện như bây giờ chẳng qua chỉ là sự không thích ứng khi một thói quen nào đó bị đánh bại mà thôi. Quen cho rằng mình xem sách qua loa cũng có thể đi thi, có thể giẫm lên rất nhiều người được gọi là thiên tài, vì thế có một ngày, khi bản thân anh cũng bị giẫm dưới chân, anh bắt đầu hơi không thoải mái.
Anh không có hứng thú gì với thứ gọi là cá cược, nhưng nếu đối phương nghĩ rằng anh đã thua thì anh cũng sẽ không phản bác. Bởi vì bản thân anh hiểu rõ, lần thi tháng thứ hai này anh không còn thờ ơ như trước. Trước đây anh thờ ơ đến mức độ nào ư, đến mức độ cho dù lúc làm bài biết rõ chữ số nào viết sai thì anh cũng lười sửa lại, tự cao tự đại cảm thấy dù có lỗi sai đó thì cũng vẫn không có ai vượt qua được anh. Còn lần này anh nghiêm túc, tuy không quá xem trọng nhưng cũng chứng minh anh thực sự coi Bạch Y Y là đối thủ.
Lúc phát bài làm môn Ngữ văn, anh lên cầm bài của mình, ánh mắt cô giáo Ngữ Văn nhìn anh có ẩn ý. Anh cảm thấy mình hiểu được ánh mắt đó – Hiếm thấy ghê, có người có thể bức cậu trở nên nghiêm túc cơ đấy. Bởi vì lần này, phần điền từ trong thơ cổ anh không còn để trống nữa, ngay cả phần cổ văn anh cũng làm, chỉ là có lẽ anh không đọc sách kĩ càng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-doi-ta/2828381/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.