[5] CON
Đới Mộng Từ yên lặng nhìn anh, khóe môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng đầu óc lại là một mớ bòng bong, ngay cả lời muốn nói cũng đã quên mất. Khi cô hồi hồn thì mới phát hiện mình đã xác định nhầm trọng tâm rồi, vậy mà anh không yêu cầu mình tin tưởng anh hay nói rằng giữa anh và Bạch Y Y không có bất cứ chuyện gì.
“Em đoán đúng rồi à?” Giọng Đới Mộng Từ rất nhẹ. Cô rất muốn cười, vậy mà mình lại có thể gặp được chuyện thế này, hiếm thấy biết bao, còn trắc trở hơn trong tiểu thuyết, còn rắc rối hơn cả trên phim. Chỉ là cô không cười được.
Cố Thanh Dật nhíu mày, không lên tiếng.
“Anh… không phải đang xót xa cho cô ấy đấy chứ?” Trái tim Đới Mộng Từ thắt lại, cô hơi hối hận vì mình lại hỏi anh câu hỏi này, nếu như anh nói phải, mình sẽ khó xử biết bao. “Đưa em về nhà đi!”
“Được.”
Im lặng cả quãng đường, cô dùng tay phải nắm chặt lấy tay trái, mong chờ anh có thể cho mình một lời hứa hẹn, nói với mình chỉ cần tin tưởng anh là được, cho dù chuyện bây giờ rắc rối thế nào, anh đều có thể giải quyết ổn thỏa. Nhưng anh không nói gì cả.
Cô không hề để ý việc có thể anh đã có một đứa con, nhưng cô để ý thái độ của anh. Chuyện quá khứ cô có thể xem nhẹ, song cô không thể xem nhẹ vị trí mà anh dành cho mình.
Đến nhà họ Đới, Đới Mộng Từ xuống xe, hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-doi-ta/2828377/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.