Những ngày sau đó, hội thảo nghiên cứu y học cũng kết thúc, theo lý thuyết mà nói Dư Điền Điền và Trần Thước không có lý do gì để gặp mặt nhau nữa,cô cũng không cần thiết thận trọng từng chút từng chút hay khi gặp anh thì coi như kẻ địch, nhưng cô vẫn duy trì thái độ cẩn thận tỉ mỉ mỗi lần tiêm hay khám bệnh cho bệnh nhân.
Vì chuyện cô sợ nhất chính là bản thân không cẩn thận sẽ có những thao tác sai lầm, quay người lại liền thấy kẻ mặc áo blouse trắng đang đứng ở cửa phòng bệnh, trên mặt mang theo nụ cười chế nhạo không có ý tốt, anh sẽ cười cô là y tá tốt nghiệp từ Lam Tường không đủ tư cách làm y tá.
Sách chuyên ngành cũng không rời tay cô mọi lúc, mỗi tuần cô đều tới thư viện mượn sách đọc, ngay cả thi cuối kì ở đại học cô cũng chưa từng học hành vất vả như vậy.
Tiểu Bạch hỏi cô: “Cậu giác ngộ được điều gì vậy? Quả thực là thay da đổi thịt làm người lại từ đầu!”
Dư Điền Điền nghiêm túc nói: “Điều đầu tiên là nếu con người không chịu tiếp thu những lời nhận xét về mình, thì sao hiểu rõ được bản thân; điều thứ hai là nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm.”
Tiểu Bạch: “…”
Vẻ mặt cô nàng u oán: “Trình độ của mình thấp cậu đừng đối xử với mình như vậy” .
Vào thời gian nghỉ trưa của một ngày nào đó Trần Thước gặp Lục Tuệ Mẫn, anh thuận miệng hỏi cô một câu Dư Điền Điền gần đây thế nào, Lục Tuệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-do-em-quyet-dinh/67013/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.