Hoa viên giữa trời nằm bên cạnh một con sông, nó được xây trên tầng cao nhất của tòa nhà mười tầng nằm giữa không trung, hoa viên được thiết kế theo lối kiến trúc Châu Âu càng làm con người ta cảm nhận được không khí tươi mới trong phong cách, hơn nữa từ đây du khách còn có thể ngắm nhìn phần lớn toàn cảnh thành phố C.
Dư Điền Điền muốn tới nơi này đã lâu rồi, nhưng ngại một phần vì giá cả đắt đỏ, thứ hai là vì không có người đi cùng, đến đây cũng chỉ như người mù ngắm cảnh đẹp.
Vừa mới ngồi xuống, Trần Thước liền hỏi cô: “Cô cứ nhìn tôi bĩu môi làm gì?”
Anh nghĩ rằng cô đang hối hận vì đã mời anh ăn cơm.
Dư Điền Điền nói: “Chỉ là tôi không ngờ mình sẽ đem lần đầu tiên quý giá này tặng cho anh.”
Trần Thước xụ mặt xuống trừng cô:
“Dư Điền Điền, cô ăn thì có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung. Lời này của cô nếu truyền ra ngoài, không phải là làm bẩn trinh tiết quý giá của tôi sao! Tôi là tình nhân trong mộng của ba tỉ cô gái trên thế giới này, là đối tượng lý tưởng trong lòng họ, chỉ một câu của cô cũng có thể phá tan lòng ái mộ và lý tưởng nhân sinh của họ đấy, cô nói xem cô làm thế không phải đã tự tạo nghiệp chướng sao?”
Dư Điền Điền cười vui vẻ, “Này này? Bác sĩ Trần trinh tiết anh vẫn còn sao? Nhìn đạo hạnh của anh như vậy, tôi còn cho rằng nó đã bị chó ăn từ tám trăm năm trước rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-do-em-quyet-dinh/67011/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.