Từ sau khi hai tay ba Dư bị thương, công việc của Dư Điền Điền mỗi ngày liền trở nên bận rộn hơn hẳn.
Ngoại trừ sáng sớm tám giờ đi làm, buổi tối sáu giờ tan tầm, Dư Điền Điền vừa hết giờ làm liền phải chạy về nhà nấu cơm cho ba mẹ.
Trần Thước không chỉ một lần thấy cô vừa tan làm liền hấp tấp chạy nhanh ra ngoài, rõ ràng dáng người nhỏ như vậy, chân cũng ngắn nhưng lại chạy rất nhanh, vài giây sau đã không thấy bóng dáng đâu rồi.
Anh có lòng tốt vừa lái xe ra khỏi gara, liền đỗ lại bên cạnh cô, “Sao chạy nhanh như ma đuổi vậy? Vào đi, tôi đưa cô về.”
Dư Điền Điền được sủng mà kinh khoát tay từ chối, “Cám ơn anh bác sĩ Trần, nhưng không tiện đường đâu.”
“Sao lại không tiện đường? Chẳng lẽ cô chuyển nhà rồi?”
“Không phải ba tôi bị gãy xương sao? Mẹ tôi lại không biết nấu cơm, tôi phải qua chợ mua đồ ăn trước, sau đó về nhà nấu cơm cho bọn họ.”
Dư Điền Điền nhìn đồng hồ, “Xong rồi, nếu tôi không mau qua chợ, không chừng sẽ hết rau mất.”
Trần Thước nhàn nhã nhe răng cười, “Khu chợ nhà cô là phụ nữ sao, lại còn mặc váy nữa, mà còn lộ hàng? Mau mau đưa tôi tới đó mở rộng tầm mắt.”
[1] Kiểu chơi chữ của 2 ông bà : chữ 走光 ở câu chị Dư ý là mua hết , còn chữ 走光 anh Trần dùng có nghĩ là lộ hàng như kiểu Việt Nam mình có câu “Con ngựa đá đá con ngựa đá”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-do-em-quyet-dinh/2213833/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.