Ngày đó Trần Thước đi công tác, sau khi ăn cơm tối xong Dư Điền Điền liền cầm chìa khóa tới “Đăng nhập vào nhà”.
Cô gói mình thành một cái bánh chưng, vượt gió lạnh đến cho chó ăn.
Chỉ tiếc Hotdog vẻ mặt cảnh giác đứng trong phòng khách nhìn cô chằm chằm, hai kẻ nhìn nhau mắt to trừng mắt nhỏ, nó nhất định không chịu ăn chén cơm trộn gan heo cô mang tới.
Dư Điền Điền kiên nhẫn dỗ nó, “Hotdog, ngoan, mau mau tới ăn cơm, không sẽ nguội mất.”
Hotdog không nhúc nhích.
“Xem này xem này, cơn trộn gan heo thơm ngon tới rồi đây!”
HotDog vẫn không nhúc nhích.
“Đại ca, đại ca, đại ca của tao, mày ăn một chút thôi được không? Đây này, tao ở đây cơ mà.” Dư Điền Điền hươ hươ tay, cô sợ nó không nhìn thấy.
Hotdog hai mắt long lanh nhìn theo tay cô di chuyển, sau đó lại lặng lẽ lùi người lại.
Chủ nhân không ở nhà.
Tâm trạng của nó rất tệ.
Dư Điền Điền mệt mỏi, không muốn ngồi dỗ nó nữa, cô đặt bát cơm xuống đất, thở phì phò xoay người bỏ đi.
Chưa đi được mấy bước, lại nghe thấy phía sau truyền đến một chút động tĩnh, cô quay đầu lại, Hotdog đang bắt đầu ăn cơm.
Đây là tật xấu gì vậy, gọi nó đàng hoàng ra ăn nó không chịu, người ta vừa đi, nó liền lập tức chạy ra ăn cơm.
Dư Điền Điền liền quay lại, nhưng lần này cô đi rất nhẹ, Hotdog vừa thấy thế liền lui người lại phía sau, chui tọt vào dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-do-em-quyet-dinh/2213825/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.