Trong bóng tối, bên trong xe có hai người cách nhau rất gần rất gần.
Gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở của nhau, có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường nét trên khuôn mặt đối phương.
“Dư Điền Điền.” Trần Thước nhỏ giọng gọi tên cô, tay đang để trên eo cô chợt di chuyển, như muốn chạm vào thứ gì đó, để mong cảm nhận được sự tồn tại chân thực của cô.
Anh từ đất nước xa xôi tha hương vội vàng trở về, không vì một điều gì khác mà chỉ vì cô gái đối diện với anh đây.
Mà bây giờ, cô đang ngồi trước mặt anh.
Cô không đi đâu cả, ngoan ngoãn ngồi cạnh bên anh.
Trong lòng đột nhiên như có một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương thơm ngào ngạt mà dịu dàng.
Dư Điền Điền tim vẫn đập rất mạnh, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.
Cho đến khi phía sau xe bỗng truyền đến một luồng ánh sáng chói mắt, một chiếc xe taxi phía sau bấm còi vang inh ỏi, anh tài xế không kiên nhẫn thò đầu ra quát lớn, “Này, mấy người có định đi hay không đây? Sáng sớm đã đỗ lì xe ở đây định làm gì vậy?”
Hai người đều bị giật mình, lập tức lùi người lại kéo dãn khoảng cách.
Trần Thước tùy ý đỗ xe nên đã chiếm chỗ ở cửa chính bệnh viện, chiếc xe phía sau không đỗ lại được.
Trời còn mờ tối, gió lạnh thổi vù vù.
Trần Thước khởi động xe, cũng không quay đầu lại mà hỏi Dư Điền Điền: “Em có lạnh không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-do-em-quyet-dinh/2213822/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.