Mỗi buổi sáng rời giường, tâm trạng của Dư Điền Điền rất tốt vì đánh thức cô không phải tiếng chuông điện thoại báo thức cứng nhắc như trước mà thay vào đó là bác sĩ Trần, giọng nói dịu dàng của anh đã tự động trở thành chuông báo thức quen thuộc của cô.
Đúng bảy giờ sáng, khi cô còn đang say trong giấc mộng, điện thoại di động sẽ vang lên
Mơ mơ màng màng áp điện thoại vào tai, cô vừa ngáp vừa nhận điện thoại: “Alo”
Bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm mà dịu dàng: “Còn đang ngủ sao?”
Cô từ từ tỉnh ngủ, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của anh: “Sâu lười, em đã tỉnh chưa?”
Lần này là vô cùng vô cùng tinh ngủ rồi.
Mang theo tai nghe bluetooth vào đánh răng rửa mặt, khi cô mở vòi hoa sen thì nghe thấy đầu dây điện thoại bên kia cũng truyền đến tiếng nước chảy; khi cô ngẩng đầu lên nhìn miệng đang đầy bọt trong gương, thì bên phía Trần Thước đang phát tiếng máy cạo râu điện xoẹt xoẹt.
Bọn họ không ở cùng một nơi, nhưng lại làm những việc vô cùng ăn ý. Vì thế khi Dư Điền Điền đang làm những chuyện này đồng thời cũng không kìm được mà tưởng tượng ra dáng vẻ của anh.
Lúc đổ trứng vào trong chảo thì Trần Thước hỏi cô: “Bữa sáng em muốn ăn gì?”
Cô nói: “Bánh mì ốp la.”
“Đó không phải là sandwich sao?”
“Trung Quốc có món sandwich sao?” Cô cười rộ lên, “Em vẫn thường gọi nó là bánh mì ốp la.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-do-em-quyet-dinh/2213805/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.