Cốc...cốc...
Dương Ngọc bước ra mở cửa, thấy người đến là Hoài Thi thì vội khép chặt cửa.
Ầm...
Hoài Thi cười lạnh "bằng cánh cửa này sao?"
Đôi mắt đỏ ngầu, Hoài Thi xuyên qua cánh cửa...ung dung bước vào phòng Dương Ngọc, cậu biết được Dương Ngọc hiện tại đã bị ăn mất hồn phách. Tuy cậu không biết hồn phách hiện tại là của ai và đã xảy ra chuyện gì nhưng mà đã dám làm hại đến mẹ của cậu thì cậu tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra thêm bất kỳ một lần nào nữa. Chỉ cần nhớ đến việc mẹ cậu bị hại đêm hôm ấy mà lòng cậu càng thêm căm phẫn, mẹ cậu đến hôm nay vẫn chưa tỉnh lại.
Ầm...
Hoài Thi ném Dương Ngọc nằm sõng soài ra sàn nhà.
Ánh trăng đêm soi qua khe cửa, hình ảnh người phụ nữ đang sợ hãi trước mặt khiến cho Hoài Thi thêm chán ghét..."nói, ta cho cô thêm một cơ hội để nói!"
Lan Chi đau đớn trong thể xác Dương Ngọc, cô rất muốn giải thích với Hoài Thi nhưng cô không nói được...miệng cứ kêu ú ớ.
Hoài Thi vươn chiếc lưỡi dài của mình quấn quanh và siết chặt cổ người phụ nữ.
Trong lúc hốt hoảng, Lan Chi xuất hồn ra khỏi cơ thể Dương Ngọc.
Phịch...
Hoài Thi nheo mắt "nói..."
Lan Chi khóc nức nở "là mẹ của cậu đã chiếm lấy thể xác của tôi...tôi chỉ muốn đòi lại thứ thuộc về mình thì có gì không đúng chứ?"
Hoài Thi lạnh lùng nhìn Lan Chi "cô mãi mãi sẽ không bao giờ có được...giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-do-dinh-menh/3057802/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.