Két...
Nghe tiếng mở cửa phòng, Hoài Thi lớn tiếng hỏi "ai đó ?"
Vù...
Hoài Thi nhíu mày "tiếng gió và hơi lạnh..."
'Ai vậy ?'
Cảm giác được như có ai đó đang tiến gần về phía mình, Hoài Thi có chút lo lắng, cậu lạnh giọng lên tiếng "giả thần giả quỷ làm gì ?"
Két...
Hoài Thi nghe tiếng đóng cửa, lòng cậu lúc này không khỏi bồn chồn..."ai ?"
- Là ta...
Âm thanh lạnh lùng và lanh lảnh giữa đêm khuya "mẹ...là mẹ đúng không ?"
Nhã Thi khẽ ừm rồi ngồi xuống bên cạnh con trai !
- Hoài Thi, mắt của con ?
'Mẹ !'
'Mẹ thế nào rồi ?'
- Hoài Thi, lúc hồn mẹ rời khỏi thể xác của Lan Chi, nhưng không mang theo được linh khí, giờ mẹ lạnh lắm.
'Linh khí của mẹ bị kẹt trong cơ thể của cô Lan Chi sao ?'
- Đúng vậy !
'Chả trách, tên đạo sĩ kia là muốn cướp xác của cô Lan Chi'.
Hoài Thi khẽ lên tiếng hỏi mẹ mình "con phải làm thế nào để có thể giúp được mẹ đây ạ ?"
- Con trai, con không cần phải làm gì cả. Hãy để đến sức khỏe.
'Con không sao ạ !'
- Nhưng đôi mắt của con...
Hoài Thi siết chặt tay, nhớ đến mà thấy tức giận tột cùng "con quạ kia...tao sẽ thiêu cháy mày thành tro bụi !"
Nhã Thi nhìn con trai mình đang bị thương đôi mắt mà đau lòng..."đôi mắt của con..."
Hoài Thi mỉm cười "Dạ không sao đâu mẹ, mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-do-dinh-menh/3057796/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.