06.
“Đang nghĩ gì mà thất thần thế?”
A? Xong rồi hả?
Ngụy Hạo đứng một bên, từ trên cao nhìn xuống, “Đi ăn.”
Tôi nhìn những người khác đang đứng ngoài cửa đợi, chần chừ suy nghĩ một lúc, “Thôi, chắc tôi không đi đâu, dù sao tôi cũng không quen ai ở đây…”
Ngụy Hạo cười nhẹ, thuận tay nhận lấy cái túi của tôi rồi nói đùa, “Vậy chị làm quen dần đi là được.”
11 giờ đêm, con phố ăn vặt đông nghịt người.
Sáu người chúng tôi vất vả lắm mới tìm được một quán nướng còn chỗ ngồi.
Ngụy Hạo nhiệt tình đưa menu cho từng người một rồi nói: “Mọi người ăn gì cứ gọi thoải mái nhé, chầu này đàn chị bao.”
Nói xong còn đặc biệt chỉ vào tôi.
Tôi á??? Excues me???
Tôi ghé sát, nói nhỏ vào tai cậu ta: “Tại sao tôi lại là người bao chầu này??”
Tên này nhìn tôi một cái, không trả lời tôi mà quay sang phía những người khác nói to: “Còn không mau cảm ơn đàn chị?”
Sau đó là một tràng lời cảm ơn của đám đàn em.
Này, thật sự không cần phải cảm ơn đâu, tôi cũng vừa mới biết tôi “phải” mời chầu này đấy.
Thôi thì lỡ đâm lao rồi thì phải theo lao.
Tôi đành miễn cưỡng nặn ra nụ cười tự nhiên nhất có thể rồi tiến lại gần Ngụy Hạo nghiến răng nghiến lợi nói bằng giọng điệu đáng sợ: “Đàn em này, cậu không cần phải đuổi cùng giết tận tôi như thế này đâu.”
Trong lúc nói chuyện, tôi nhanh tay nhéo mạnh vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cua-toi-tu-truyen-cua-toi/2902085/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.