09.
Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, chớp mắt đã tới cuối tháng 11.
Thời điểm này nhà trường cũng tổ chức thêm nhiều hoạt động tập thể hơn.
Thừa dịp đại hội thể thao được tổ chức, tôi liền nhanh chân xách va li “trốn” về quê hai ngày.
Hai ngày này về quê, tôi rất ngoan ngoãn nghe lời mẹ sai bảo.
“Lâu lắm mới có dịp về nhà sao suốt ngày cứ ôm cái điện thoại mà bấm thế?”. Truyện Khoa Huyễn
Đến ngày thứ ba, cả buổi sáng vẫn không thấy Ngụy Hạo nhắn gì cho tôi.
Làm tôi cả buổi cứ cách năm phút là lại cầm điện thoại lên nhìn một lần xem có bỏ lỡ tin nhắn nào không.
Mãi đến buổi chiều Ngụy Hạo mới gửi tin nhắn cho tôi, cậu gửi cho tôi hình ảnh đầu gối bị chảy máu.
Dịch mủ màu vàng cùng với m.áu đỏ thẫm, ở trên có vẻ là một lớp cồn đỏ để tránh nhiễm trùng.
Trời ơi, nhìn thôi mà tôi đã thấy đau rồi.
Tôi còn chưa kịp gõ phím trả lời thì bên kia đã gửi tới hai tin nhắn nữa.
“Chị ơi, em bị té.”
“Đau quá.”
Đọc hai tin nhắn đó xong, chưa tới một giây tôi đã vô thức mở trang web đặt vé xe*.
(*)Ở đây tác giả viết là “Tôi vô thức mở 12306”, 12306 ở Trung Quốc là trang web của công ty đường sắt Trung Hoa, Dâu để là web đặt vé xe luôn nhé.
Bây giờ tôi muốn bay về trường ngay lập tức.
10 giờ sáng ngày hôm sau, tôi vội chạy đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cua-toi-tu-truyen-cua-toi/2902082/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.