18.
Sáng ngày hôm sau tôi bắt xe đến câu lạc bộ biện luận để tìm Ngụy Hạo.
Có lẽ vì còn khá sớm nên vẫn chưa ai tới mở cửa, tôi đợi khoảng mười phút thì thấy Lâm Văn Văn đến.
Nhưng lần này em gái có vẻ không chào đón với tôi cho lắm.
Lâm Văn Văn đứng trước cửa câu lạc bộ biện luận, chắn không cho tôi vào, “Tại sao chị lại nói dối với tôi việc chị là họ hàng xa của đàn anh Ngụy Hạo?”
Tôi lúng túng đứng ở cửa không biết nên giải thích chuyện này như thế nào cho tốt.
“Tôi…”
“Chị chính là người viết bộ tiểu thuyết trên kia trên diễn đàn trường đúng không? Chị cũng biết trên đấy có rất nhiều bài viết về đàn anh một cách rất, ờm rất…” Từ này nói thẳng ra thì hơi ngại, Lâm Văn Văn vắt óc suy nghĩa một hồi vẫn không biết nên nói kiểu gì cho hợp lý.
“Thôi, nói chung là chị và anh Ngụy Hạo không hợp đâu. Chị không xứng với anh ấy.”
Tôi cố gắng nén giận, vừa định nói lại thì có một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi
Nhiệt độ ấm áp từ bàn tay kia không hiểu sao lại khiến tôi có cảm giác dễ chịu.
Cái bóng của người bên cạnh tôi đổ lên vai tôi, người đó cũng lên tiếng: “Cô quản nhiều quá rồi đấy?”
Lâm Văn Văn sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói: “Thật ra em…”
“Đây là chuyện riêng của tôi và bạn gái, chúng tôi không cần cô quan tâm.”
Nói xong câu này, Ngụy Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cua-toi-tu-truyen-cua-toi/2902070/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.