Chương trước
Chương sau
Đôi mắt Phí Diêu Anh vốn đang ngập tràn nỗi sợ hãi bỗng chốc sáng rực lên... Hoá ra mình nghĩ sai rồi! Con tiện nỗ này cũng chẳng quan trọng gì với vương gia, cô ta suýt chút nữa đã chết đuối trong hồ sen, vậy mà vương gia lại nói không có chuyện gì lớn cả!

Phí Diêu Anh cong môi lên một nụ cười khẩy, ánh mắt đắc thắng đảo qua Dư Noãn Tâm đang trừng trừng nhìn Thẩm Trọng Cẩn. Cô ta xoay người, thong thả bước đi, để lại phía sau một bầu không khí ngột ngạt.

Thẩm Trọng Cẩn dường như không thấy ánh mắt Dư Noãn Tâm đang nhìn mình, trong lòng hắn hiện tại vẫn còn nỗi sợ hãi bao trùm, vòng tay bế Dư Noãn Tâm lên, bước chân gấp gáp dẫm lên từng miếng gạch của Ninh Vương phủ, khi đã vào phòng, hắn vội vàng đặt nàng lên giường, cuống cuồng tìm một bộ y phục sạch sẽ đưa cho nàng. Giọng nói hắn run rẩy: "Noãn Noãn... Thay y phục ra đi, nếu không sẽ cảm lạnh mất."

Nhưng Dư Noãn Tâm chỉ liếc nhìn bộ y phục một cái, lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác. Nàng suýt chết còn không phải chuyện lớn, thì cảm lạnh đã là cái thá gì!

"Noãn Noãn..." Thẩm Trọng Cẩn khựng người, hắn gọi tên nàng, lời nói nghẹn lại. Lúc này hắn mới phát hiện đến cảm xúc đã thay đổi trong ánh mắt của Dư Noãn Tâm. Hắn biết nàng đang giận chuyện gì? Hắn cũng rất giận bản thân mình, lúc đó hắn chỉ muốn xé xác Phí Diêu Anh ra lập tức, nhưng hắn không làm được... Hắn không thể...

Thẩm Trọng Cẩn vứt bộ y phục sang một bên, cơ thể hắn như đổ sụp xuống giường. Hắn ôm chặt lấy Dư Noãn Tâm, vùi mặt vào hõm cổ lạnh ngắt của nàng, cảm giác tội lỗi lại bao trùm lấy hắn:

"Xin lỗi nàng... Xin lỗi Noãn Noãn..." Giọng hắn khàn đặc, như thể đang cố gắng kìm nén những tiếng nấc nghẹn, "Có rất nhiều người ta hiện tại ta không thể đắc tội... Rất nhiều chuyện ta thật sự bất lực...

Khi Thẩm Trọng Cẩn nói ra những lời này, Dư Noãn có thể cảm nhận được cơ thể hắn đang run rẩy, bất an. Lòng nàng cũng rất đau, nàng hiểu cho hoàn cảnh của Thẩm Trọng Cẩn, nhưng dù nàng có thông cảm, độ lượng đến mức nào, bản chất con người vẫn là ích kỷ, nàng sao có thể chịu đựng được chuyện chia sẻ phu quân mình cho người khác.

Đôi mắt hắn đỏ hoe của Dư Noãn Tâm không có tiêu cự nhìn vào khoảng không vô định, như muốn tìm kiếm một lối thoát cho cả hai người.

Được bao bọc trong cái ôm ấm áp của Thẩm Trọng Cẩn, Dư Noãn Tâm đau đớn ôm chặt lấy hắn, nàng cố kiềm nén những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, đè giọng hỏi:

"Vậy những gì nàng ta nói là thật sao? Chàng sẽ thành thân với nàng ta?"

Đáp lại Dư Noãn Tâm là một sự im lặng đến nghẹt thở, nàng có thể cảm nhận được nam nhân đang ôm nàng trong lòng đã thoáng khựng người lại khi nghe câu hỏi của nàng.

Dư Noãn Tâm bật cười khổ sở, hoá ra chàng ấy biết hết, hoá ra Phí Diêu Anh kia không hề nói dối... Chàng thật sự được ban hôn với cô ta.

Cảm Xúc của Dư Noãn Tâm đã chạm đến cực hạn, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, hòa lẫn với nỗi đau đớn trong lòng. Nàng không thể chịu đựng được nữa, đẩy mạnh Thẩm Trọng Cẩn ra khỏi người mình, nghẹn ngào quát lớn:



"Vậy ta là gì của chàng chứ?"

Thẩm Trọng Cẩn nhìn nàng, ánh mắt hắn hắn lên những sợi tơ máu, trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt, hắn kéo nàng lại, ôm chặt vào lòng mình, sưởi ấm trái tim đang hỗn loại của cả hai người.

"Không đâu... Ta sẽ không cưới cô ta đâu." Hắn liên tục hôn những giọt nước mắt đắng chát nên khoé mắt Dư Noãn Tâm, miệng liên tục thì thầm, "Tin ta... Tin ta..."

Dư Noãn Tâm cũng ôm chầm lấy hắn, nước mắt vẫn còn lăn dài trên má, nhưng giọng nói đã dịu đi nhiều. "Thiếp tin chàng."

Nàng chỉ cần một lời khẳng định như thế này thôi! Nàng đã giao hết tâm can của mình cho Thẩm Trọng Cẩn, nàng chỉ mong hắn một đời một kiếp này, một lòng một dạ yêu thương nàng. Không được vì một nữ nhân nào khác mà tổn thương nàng.

***

Từ sau lần tai nạn ở hồ sen, cơ thể Dư Noãn Tâm ngày càng suy nhược. Nàng lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi, rã rời, không có chút sức sống nào. Thẩm Trọng Cẩn quá lo lắng cho nàng, nên đã ra lệnh cho hạ nhân trong phủ trông chừng Dư Noãn Tâm, không để nàng rời khỏi phòng, chỉ có thể nằm yên trên giường dưỡng bệnh.

Dư Noãn Tâm đang ngồi bên khung cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh tĩnh lặng bên ngoài thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân vội vã. A đầu Lý Hương chạy xồng xộc vào phòng, thở hỗn hển nói: "Dư cô nương... Ngoài phố mới xảy ra chuyện kinh khủng lắm"

Dư Noãn Tâm khẽ cười nhìn nàng ấy, "Từ từ thôi... Ngươi gấp gáp cái gì?" Nàng vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho A Man lấy cho Lý Hương một ly trà.

A đầu này phải nói là nhiều chuyện nhất vương phủ, chuyện trên trời đến dưới đất, chuyện trong nhà ra ngoài ngõ không có chuyện gì là nàng ấy không biết. Ngay cả chuyện gian díu, mập mờ của Chu Kỳ với A Man cũng nhờ công lao của cái miệng này, mà cả phủ bây giờ đều quen mềm gọi A Man là Chu phu nhân... Khiến A Man sợ quá, trốn hẵn trong tiểu viện không dám ra ngoài.

Lý Hương hớp xong một ngụm trà, ánh mắt lại sáng lên, múa tay múa chân, khoa trương diễn tả:

"Chuyện này phải nói là chấn động kinh thành luôn đó"

Dư Noãn Tâm bị chọc cười, nhưng câu nói tiếp theo của Lý Hương đã làm cho nụ cười trên miệng nàng cứng đờ lại.

"Tiểu thư của binh bộ thượng thư, đêm hôm trước bị người ta bắt cóc...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.