"Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết" 
"Thẩm Trọng Cẩn, Kinh Châu, Chi Lai Trấn. Chính là thất hoàng tử đã thất lạc nhiều năm của Trẫm và Thục phi 
Văn thị - Tư Vũ Trọng Cẩn. 
Mùa thu năm Dương Trinh thứ 27, miền bắc Đại Chu xảy ra vỡ đê ngập lụt, miền đông nạn châu chấu hoành hành, đời sống muôn dân lầm than. 
Thất hoàng tử vừa trở về đã không tiếc tài sản gây dựng nhiều năm bên ngoài, đồng ý quyên góp toàn bộ sản nghiệp dưới tên mình để cứu giúp nạn dân. Xứng đáng là bậc hiền vương của thiên hạ. 
Nay Trẫm sắc phong thất hoàng tử - Tư Vũ Trọng Cẩn làm Ninh Thân Vương. Ban Ninh Vương phủ." 
"Khâm thử." 
"Tạ phụ hoàng long ân." 
Công công vừa truyền thánh chỉ xong, cung kính đưa thánh chỉ vào tay Thẩm Trọng Cẩn, vừa nịnh nọt, cười nói: 
"Chúc mừng Ninh Vương điện hạ... Chúc mừng Thẩm lão gia..." 
Thẩm Trọng Cẩn siết chặt cuộn vải vàng thêu hình rồng trong tay, các khớp xương nổi lên trắng bệch. Ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trên khuôn mặt già nua, xảo quyệt của thuộc hạ thân tín bên cạnh lão già đó. Một nụ cười nhạt nhoà hiện lên trên môi hắn, chính Dư Noãn Tâm bên cạnh cũng ngờ vực cảm nhận được sự thâm hiểm, tàn nhẫn trong nụ cười ấy. 
*** 
Trở về tiểu viện, Dư Noãn Tâm vẫn còn ngơ ngác như người mất hồn. Những lời vị công công kia vừa tuyên đọc cứ lởn vởn trong đầu nàng. Nàng biết Thẩm Trọng Cẩn luôn có điều gì đó giấu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cua-tieu-quan-chua/3721737/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.