Tên sát thủ vừa bắn tên, xuyên qua bóng đêm. Khi nhận ra đã nhầm mục tiêu, hắn ta tái mét mặt mày, vội vàng nhảy lên lưng ngựa, phi nước đại vào màn đêm. Sa mạc ban đêm càng trở nên hoang vu và hiểm ác. Mọi người đều hiểu rõ nguy hiểm rình rập, không ai dám liều lĩnh đuổi theo hắn. 
Cơn đau nhói như những mũi kim đâm sâu vào từng thớ thịt, Dư Noãn Tâm cố gắng mở mắt, một màn sương mù mờ ảo dần tan biến. Ánh mắt đỏ ngầu của Thẩm Trọng Cẩn hiện ra trước mắt, mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt đẫm máu của hắn, từng giọt rơi xuống, thấm vào khóe mắt nàng. Dư Noãn Tâm muốn nói, muốn hỏi, nhưng cổ họng như nghẹn lại, lời nói mắc kẹt trong lồng ngực. 
"Tiểu thư, tiểu thư người đừng doạ nô tỳ mà." A Man nhìn quận chúa của mình nằm bất động trong vòng tay 
Thẩm Trọng Cẩn, nàng vừa sợ, vừa hận bản thân không bảo vệ được Dư Noãn Tâm. Nàng khóc đến nỗi không còn ra tiếng, chỉ còn lại những tiếng nấc nghẹn ngào. 
Thẩm Trọng Cẩn nâng mắt nhìn Chu Kỳ, giọng nói đầy vẻ sốt ruột: 
"Gần đây có nơi nào có thể tìm được đại phu?" 
"3 dặm về phía đông có thành A La Lan." 
"Tới đó." Thẩm Trọng Cẩn không do dự ra lệnh. 
"Nhưng toà thành đó là nơi đóng binh của quân Tây Tề... Chúng ta không thể tiến vào." Chu Kỳ nghiến răng, trong lời nói của hắn có ý đồ muốn đế Thấm Trọng Cấn suy nghĩ lại, không phải hắn không muốn cứu Dư Noãn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cua-tieu-quan-chua/3721717/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.