Trong đêm mưa lớn, từng đợt gió rít gào tựa như những oan hồn đang than khóc nơi nghĩa trang làm ai vô tình nghe thấy cũng không nhịn được mà kinh sợ. Cơn gió mang theo những hạt mưa lạnh buốt đập vào bia đá vừa mới dựng lên, nơi mô đất gồ ghề, một thiếu niên độ tầm bảy, tám tuổi ôm lấy mô đất còn chưa mọc cỏ mà khóc lớn:
"Mẫu phi... Mẫu phi... Người tỉnh lại đi... Người đừng bỏ Cẩn Nhi mà..." Tiếng khóc thảm thương tựa hồ xé rách màn đêm tĩnh mịch nơi này.
Thẩm Thanh Thương đứng ở phía trước ngôi mộ, hắn đã nhìn chằm rất lâu cái tên được khắc trên bia đá lạnh lẽo kia, từng hạt mưa tạt thẳng vào mặt hắn như tên bắn hắn vẫn im lìm đứng đó, hắn muốn nhìn thật kĩ, muốn tạc sâu cái tên này vào lòng mình đến hết kiếp này cũng không được quên... Nhưng chẳng cần phải vậy, cả đời này hắn cũng sẽ không quên được người đang nằm dưới nắm mộ này "Văn Thu Uyên."
Thẩm Thanh Thương nâng mắt nhìn thiếu niên đang gào khóc trong đêm tối, trong lòng hắn vừa thương vừa hận, lớn tiếng gọi cậu:
"A Cẩn... Không được khóc."
Tư Vũ Trọng Cẩn nhìn Thẩm Thanh Thương uất nghẹn hét lớn:
"Đại bá phụ... Mẫu phi của con chết rồi... Người còn không cho con khóc sao?"
Mẫu phi của cậu rõ ràng là Văn Thục phi cao quý của Đại Chu, là con gái của Văn đại tướng quân, người đã sinh ra hắn là thất hoàng tử của Đại Chu, tại sao khi chết, người lại chỉ được đắp một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cua-tieu-quan-chua/3721691/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.