“Tông Hi, sao anh lại đến Duyên Bình với em?”
Hồi lâu sau, cả gian phòng trở nên im ắng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, ngoài cửa sổ hoàng hôn mỏng manh đã tắt ngóm, ánh trăng sáng ngời như tơ lụa rọi vào trong phòng, mặt đấy đầy ánh sáng chiếu rọi khuôn mặt của họ.
Cô hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt càng sáng ngời làm nổi bật lên quanh mình vô cùng xám xịt.
“Rốt cuộc em nghĩ tôi như thế nào vậy, chẳng lẽ trong lòng em tôi chẳng có chút nào là người em muốn sao?” l,q.đ Trong lời nói của anh mang theo tức giận mơ hồ, Tô Cảnh Cảnh nhìn khuôn mặt dần đanh lại của anh, sau đó quay đi không nhìn anh nữa.
Trong lòng anh tức giận, nhìn cô không dánh nhìn thẳng vào mắt mình thì mày nhăn nhó cả lại. Trong lòng lão đại không thoải mái, nhưng dáng vẻ khó gần này của cô là đang tức giận. Anh muốn vươn tay sờ mặt cô nhưng cô lại quay mặt anh, anh đành phải bình tĩnh đứng im tại chỗ, không hé răng nửa chữ.
Tô Cảnh Cảnh thấy Đồng Hiên Tuấn cũng không nói gì, trong lòng hơi khổ sở, chỉ cảm thấy cuối cùng anh cũng không phải cam tâm tình nguyện theo cô bầu bạn, đành im lặng thở dài.
Một bà vú mang mì tới, Đồng Hiên Tuấn liếc mắt nhìn, chỉ có canh suông và ít rau ở bên trên, thực sự anh chả thích tí nào. l]q[đ Bới vì đang là tang kỳ của Thịnh Thế Huy, người trong phủ đều làm theo quy định cũ của Thịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-o-thanh-cu-an/2223732/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.