Ngày đi học đại học, bố đưa tôi ra ga.Chúng tôi kéo hành lý, ngồi ôtô gần 3 giờ mới tới thành phố. Ôtô xuấtphát chậm hơn thời gian định trước nửa tiếng, chúng tôi vội vàng kéohành lý vào ga, cách thời gian tàu lửa rời ga chỉ còn 15 phút. Bố tôikhông thích đưa tiễn, hơn nữa lại càng không thích tiễn tới giây phútcuối cùng. Sau khi sắp xếp hành lý gọn gàng rồi ông liền nhanh chóngxuống tàu.
“Đừng tiết kiệm tiền quá mức, đầu tháng sau bố sẽ gửi tiền cho con.”
Tôi rưng rưng nước mắt, gật đầu.
“Nhớ lo đi mở một tài khoản ngân hàng trước, gửi hết tiền mang theo vào, đừng làm mất.”
“Dạ.”
“Chăm chỉ học hành.”
“Dạ.”
“Tiểu Thu, chúng ta là từ vùng quê nghèo ra thành phố lớn, nhưng chúng ta nghèo mà chí không ngắn. Nhớ kĩ lờibố, làm người phải có chừng mực, lại càng phải có khí tiết.”
Những lời răn dạy liên quan tới khítiết, từ nhỏ tới lớn, bố tôi nói không dưới trăm lần, dường như ông vẫnđang sống ở những năm cuối triều Minh, bản thân ông thật ra lại là sinhviên thành phố, năm được phân phối nhiệm vụ tình nguyện về nông thôn,tiếp theo lại cưới mẹ tôi liền vĩnh viễn ở lại nông thôn. Nay ông nhìngià hơn tuổi, râu đã thành hoa râm.
“Con hiểu, bố.”
Ông cười cười, nói “Bố đi trước, buổi chiều còn có tiết nữa.”
Nói xong, bóng dáng ông nhanh chóng biến mất. Biến mất nhanh như vậy, không đợi nhìn thấy tôi rơi nước mắt.
Tôi ngồi trong toa tàu lửa chật chộisuốt một ngày, tới Bắc Kinh. Sau đó, tôi dựa theo lời chỉ dẫn trên giấy“Thông báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chuyen-cu-cua-lich-xuyen-gap-go-vuong-lich-xuyen/176554/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.